‘Bát Hoang sư huynh uy vũ!’
“Bát Hoang sư huynh vô địch!”
“Ha ha, Bát Hoang SƯ huynh, anh thật là mạnh!”
Bọn họ xúm lấy Trần Đức, nâng anh lên rồi tung lẽn trời hết lần này đến lần khác, phấn khích hô tẽn anh!
Sau trận chiến này, địa vị của Trần Đức đã nhanh chóng tăng lên trong lòng các đệ tử Lưỡng Nghi Tông!
Gần như trở thành cây trụ tinh thần của họ!
Cá đám đều nước mắt lưng tròng, hết sức kích động hét tên anh.
“Lưỡng Nghi Tông có Trần Bát Hoang thì có hy vọng rồi, có hy vọng rồi…”, Đồ Trường Sinh cũng kích động đến bật khóc.
Nếu không có Trần Đức thì hôm nay Lưỡng Nghi Tông chác chân sẽ diệt vong!
Lý Thanh Nguyệt, Từ Thái Không cũng kinh ngạc nhìn Trần Đức tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hết sức vui
mưng.
Trần Đức cũng vui vẻ trong sự tung hứng cúa mọi người, nở nụ cười ấm áp.
Sau đó, hoàn toàn ngất xỉu.
Một trận chiến sống còn này cuối cùng cũng kết thúc.
Đợi đến khi Trần Đức tỉnh lại lần nữa thì đang nằm trên một chiếc giường cực kỳ mềm và quý giá. Anh hơi nhúc nhích, cơ thế lập tức truyền đến một cơn đau như muốn xé rách cả người.
“Bát Hoang, cậu tính rồi à?”, Đồ Trường Sinh ở cạnh giường thấy anh tỉnh bèn bước đến: “Đừng lộn xộn, cậu bị thương quá nặng, phải nghỉ ngơi cho
tốt”.
Trần Đức cảm nhận vết thương trên người, bàn tay khẽ lật, lấy ra ba viên đan dược, không chút suy nghĩ ném vào trong miệng.
Chắng mấy chốc, vết thương trong cơ thế đã bẳt đầu liền lại, khôi phục 70 80%.
“Trường lão, tôi ngất bao lâu?’, Trần Đức nhìn đại trướng lão trợn mắt há hốc mồm nghiêm trọng hỏi.
“Không lâu, chỉ mới 3 ngày thôi”, Đồ Trường Sinh nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới một lượt: “Bát Hoang, cậu… không sao rồi?”
ĐỒ Trường Sinh chống gậy, kinh ngạc nhìn Trần Đức, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin!
Phải biết rằng, ông ta biết rõ vết thương của Trần Đức đã ảnh hương đến kinh mạch, xương cốt. Dù có dùng một số tiền lớn mua không ít đan dược đút cho anh ăn thì ít nhất cũng mất nửa tháng mới khỏi hẳn được.
Nhưng… nhưng mà…
Trần Đức vừa mới ăn vào 3 viên đan dược, thế mà… thế mà lại khôi phục được 70 80°/o?
Đồ Trường Sinh quá thật không thế tin vào hai mắt của mình.
Lần này vửa tính, Trần Đức lại làm cho ông ta chấn động thêm một lần nữa!
Cho dù ông ta có ngu hay mắt mờ thì cũng biết tác dụng rõ ràng như thế là có liên quan đến mấy viên đan dược kia!
Trần Đức cũng không chú ý tới vẻ mặt đầy chấn động của Đồ Trường Sinh, sau khi nghe nói đẫ 3 ngày th) ánh mât lập tức trở nên nghiêm trọng, khẽ
nhíu mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Năm ngày, bấm tay tính toán thì chỉ còn lại có 5 ngày là nhà họ ưng sẽ dời phong ấn trong cơ thể ưng Thanh Vũ lên người khác, sau đó, xử lý cô ta!
Anh phải chạy đến nhà họ ưng và ngăn cản mọi thứ trong vòng 5 ngày!
“Bát Hoang?”, giọng nói già nua của Đồ Trường Sinh chợt truyền đến, Trần Đức lập tức hoàn hồn lại.
Thấy Trần Đức hoàn hồn lại, Đồ Trường Sinh thân thiết, dịu dàng hỏi: ‘Bát Hoang, vết thương của cậu sao rồi, thật sự không sao rồi hả?”
“Vâng”, Trần Đức gật đầu.