ông ta nhìn chằm châm Trần Đức rất lâu.
Bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu là… Trần Bát Hoang?”
Lúc này, Trần Đức vô cùng kinh hãi, hiến nhiên không ngờ với tình trạng hiện giờ của anh, lại có người nhận ra anh!
Giọng của ông ta không lớn, nhưng cũng không nhỏ!
Ba chữ Trần Bát Hoang vừa được nói ra, lập tức, trong cả tiếu thế giới, ngoại trừ những người đang độ kiếp, trong vòng bán kính ngàn dặm, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía bên này!
Mười một năm, nói dài không dài, nói ngắn, thực sự rất ngắn.
Đối với tu sĩ mà nói, thời gian mười năm chỉ là cái búng tay, cảnh tượng của thành Hiên Viên mười một năm trước dường như mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn đang hiến hiện trước mắt.
Trần Bát Hoang dùng sức mạnh thiên đạo lục trọng thiên, chém giết vô lượng Trần Phong Hành, tộc trưởng nhà họ Trần, lại giết ba vị đại chí tỏn, vốn vị đại tôn, chiến tích như vậy đủ được gọi là vang đội cố kim, trước nay chưa từng có, sau này cũng không aỉ bằng!
Cho dù là Bát thần của ba mươi vạn năm trước, Cố đế Tiêu Thần của mười vạn năm trước, những nhân vật lưu danh thiên cố này cũng chưa từng làm được!
Mười một năm nay, không biết có bao nhiêu người đang tìm anh, truy tìm tung tích của anh.
Sự tích của anh được người ta kế đi kế lại say xưa, sáng tác thành ca khúc, câu chuyện, truyền khắp ngõ nhỏ phố lớn.
Những năm nay, anh mai danh ấn
tích.
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết.
Dù sao, ban đầu bất luận các thế lực hàng đầu như thần tộc Vĩnh Hằng, hay nhà họ Trần, hay tộc Hiên Viên, nước Vạn Thánh, thánh địa Thái Thương đều tìm kiếm anh, dường như đào sâu ba tấc cả thế giới đại thiên tìm kiếm thần hồn của anh, ngày đêm không ngừng nghỉ, nhưng vẫn không tìm được.
Nếu không phải đã chết, bọn họ cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác!
Nhưng lúc này, ba chữ Trần Bát Hoang lại xuất hiện bẻn tai mọi người, quan trọng nhất là,
Người nói ra ba chữ này là một vị đại chí tôn, mà trên chiến xe của đại chí tôn đó có một lá cờ viết chữ Trần’ đón gió tung bay phấp phới.
Là người của nhà họ Trần!
Phải biết rằng, xác xuất đại chí tôn nhận nhầm người rất thấp, mà vị đại chí tôn này là người nhà họ Trần có huyết hải thâm thù với Trần Bát Hoang!
Người như vậy gọi ra ba chữ Trần Bát Hoang’ với một tu sĩ, có thế không khiến người ta chấn hãi, kinh sợ không?
Cho nên, trong ngàn dặm, lúc này, tống cộng có hai ba mươi vạn ánh mât dều tập trung lên người Trần Đức.
Vị đại chí tôn đó càng trực tiếp khóa chặt xung quanh Trần Đức.
Tất cả mọi người đang đợi câu trả lời của anh!
Tất cả mọi người đều đang nhìn vào!
Trần Đức hít sâu một hơi, rồi lại thớ dài ra, dưới con mắt của mọi người, khóe miệng của anh nhếch lên nụ cười: “Đúng, là tôi, có chỉ giáo gì không?”
Lời vừa được nói ra, rõ ràng, Trần Đức cảm nhận được mấy luồng khí tức đáng sợ, như thái sơn đàn áp, bỗng ập về phía anh, từ trên xuống dưới, đảo quét xung quanh anh!
Trong đó, bao gồm cả Đoàn Sơn Nhạc, bao gồm Bạch Lăng đến từ thần tộc Vĩnh Hằng, và cường giả của hai nước lớn Băng Hàn, Thông Thiên, khí thức thần hồn của mấỵ chục cường giả lập tức rơi lên người anh.
Phía xa, Hiên Viên Tấn, Thương Lam Tịch vừa đến đây không lâu cũng ngẩn người, hai người quay sang nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, nhìn thấy vẻ chấn hãi vô cùng!
Trần Bát Hoang!
Nhớ khỉ lần đầu tiên gặp nhau, thiếu niên đó đã tự giới thiệu mình như vậy!
Nhưng họ lại không tin, còn tự phụ đặt thêm cái tên Trần Tra cho anh, vẫn luôn cho rằng anh là cặn bã, là thằng hề, là kẻ thấp kém, bây giờ xem ra, thằng hề thực sự là bọn họ đấy? Chỉ sợ từ đầu đến cuối, Trần Bát Hoang đều coi bọn họ là trò cười, có khỉ bọn họ còn chẳng phải trò cười đấy?
Trong lòng hai người Thương Lam Tịch, Hiên Viên Tấn rất phức tạp, cảm xúc lẳn lôn.