Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổ Trường Không lấy lại tinh thần từ trong rung động, quỳ một gối xuống.

Trần Bát Hoang đã hoàn toàn thuyết phục được ông ta!

Trước kia ông ta nào có ngờ được rằng người này lại trở nên khủng bố đến thế!

Một gia tộc lớn của Tây Hải chết cũng không có gì kỳ quái, trước đó ở Thần Ma táng bọn họ đã thua trong tay Trần Đức rồi.

Nhưng Mục Thương thì sao?

Đó chính là người mạnh nhất Vân Tiêu giới, không phải là một trong những!

Nhưng… Còn chưa kịp nói tiếng nào đã…

Kết quả đã thế này rồi, Tổ Trường Không có thế

nói thêm gì được nữa? Bấy giờ, lưng ông ta đã sớm thấm đẫm một lớp mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình chính xác đến thế!

Ban đầu ông ta cũng chỉ muốn cược một phen, cược xem tương lai của Trần Bát Hoang thế nào.

Ai mà ngờ được quá trình đó lại… Lại khủng bố và kinh người như thế?

Nếu như đi nhầm một bước, e là kết cục của ông ta bảy giờ cũng không khác gì Đệ Ngũ Vệ Đông, Long Hải Thăng và Tạ Bình là mấy, biến thành một cái xác lạnh như băng.

“ừm”.

Nhận được cảu trả lời, Trần Đức khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Bên cạnh là Tố Hàn Hương với vô vàn những cảm xúc phức tạp, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không nói nên lời. Nhớ ngày trước cô ta còn nói Trần Bát Hoang là một kẻ ngu ngốc, bảy giờ lại cảm thấy chua xót.

Bây giờ xem ra, kẻ ngu ngốc không phải là Trần Đức, mà là bản thân cô ta, là Tổ Hàn Hương…

“Long Đế, may mắn là tôi đã không làm nhục sứ mệnh”.

Đi tới trước mặt Chu Long, vẻ mặt Trần Đức hết sức nặng nề: “Tiếc là tính mạng của mấy ngàn vạn tướng sĩ vẫn không thể quay trở về được”.

Tự tay giết hại mấy ngàn vạn người, báo thù cho những tướng sĩ đã chết đi của hoàng triều Vô Cương, nhưng tâm trạng Trần Đức vẫn vỏ cùng khó chịu!

Hoàng triều Vô Cương mất đi những người tướng tài, cùng với những người lính đã hy sinh trong ba tháng qua khiến Trân Đức cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Hoang Thiên Vương, cậu không cần phải tự trách, những tướng sĩ và binh lính ở đây đều rất tốt, họ đều nặng tình với quốc gia, những người còn sống sẽ được trọng dụng, ai đã mất rồi thì tôi sẽ đối xử tốt với người nhà và con cái của họ, xây dựng nghĩa trang và hậu táng những chiến sĩ đó!”

Mắt Chu Long đỏ bừng, có sự kích động khi toàn thắng, cũng có sự đau đớn khi mất đi sáu trăm ngàn chiến sĩ, thân là đế vương, đây là cái ngày ông ta có cảm xúc phức tạp nhất từ khi chào đời đến bây giờ, đi xuống địa ngục, lại được đấy lên thiên đường.

“Nhất định sẽ không bao giờ bạc đãi bọn họ”.

Trần Đức thở dài, nói: “Triệu tập tất cả những

người nối dõi của các binh sĩ đã mất và những người tham gia trong trận chiến ngày hôm nay, tôi sẽ mở đàn giảng đạo ba ngày, truyền cho bọn họ tâm đắc võ đạo”.

Người mất thì cũng đã mất rồi, đó là điều duy nhất Trần Đức có thể làm được đế giúp đỡ bọn họ.

Chu Long sững người, lùi lại ba bước, ôm quyền chắp tay thật mạnh: “Tôi thay mặt tám trăm ngàn binh lính và tướng sĩ cảm ơn Hoang Thiên Vương!”

Vân Tiêu giới, dãy núi Vản Tiẻu.

Núi non Vân Tiêu trùng điệp không thấy điếm cuối, như một con rồng khổng lổ trải dài đến tận trời đỏng và trời bắc, tổng cộng bốn trăm tám mươi ba đỉnh núi.

Hôm nay, bốn trăm tám mươi ba đỉnh núi đó đã bị một trận thế rất lớn lay động, vầng sáng tản ra bốn phía, thần hoa trải rộng, giữa đại trận đó chính là những bóng người rất trẻ, đang ngồi trên chiếu, mang theo ánh mắt mong chờ nhìn về phía đỉnh núi cao nhất kia.

Ngọn núi đó từng là nơi Mục Thương ở, cung điện được dựng bốn phía, tiên hạc bay lượn, ánh sáng lu mờ vạn đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK