Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết Lãnh rùng mình.

Cảm giác nhẹ nhõm khi sống sót sau tai nạn bỗng chốc trào dâng trong lòng hẳn.

Một người kiêu ngạo, lạnh lùng như hắn lại có lúc hoảng sợ đến mức tay chân nhũn ra khi đối mặt với chính cây đao của mình. Hắn biết rõ, nếu như Trần Bát Hoang muốn, hắn ta có thế dễ dàng chặt đứt đầu hắn, tiễn hắn xuống địa ngục, khiến hẳn chết đến mức không chết thêm được nữa.

Nhưng đến cuối cùng…

Trần Bát Hoang lại dừng tay.

Không có dấu hiệu báo trước, hắn ta bất ngờ dừng lại…

Không tiếp tục giết hắn.

Các đó hơn một mét, Trần Nguyên Bình trợn trừng mắt mà nhìn, gần như quên phải nháy mắt thế nào, hơi thở của ông ta mỗi lúc một nhanh hơn, cứ như nếu không thở gấp như vậy thì ngay sau đó, ông ta sẽ lăn đùng ra chết vậy. Ngực

Trần Nguyên Bình không ngừng phập phồng, hệt như từng tầng gợn sóng.

Cảnh tượng trước mắt quả thật rất khó tin.

Một nắm đấm của Huyết Lãnh đã đột phá cực hạn của Trấn Sơn Quyền, dù là võ giả vừa đặt chân vào cảnh giới Linh Hải kỳ cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta, còn Trần Nguyên Bình thì… chắc chắn không đỡ được.

Thế nhưng…

Trần Bát Hoang không chí đỡ được, mà còn ra tay chặt đứt ngón tay của Huyết Lãnh, hơn thế nữa…

Hắn có thể dễ dàng giết chết Huyết Lãnh.

Điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là ngay cả ông ta cũng không phải đối thủ của Trần Bát Hoang, và cũng có nghĩa là tên võ giả đến từ thế tục này mạnh hơn Huyết Lãnh, hơn nữa, không chỉ mạnh hơn một chút thôi đâu.

Đây… đây… thật sự là võ giả Linh Căn sơ kỳ sao?

Thật khó có thể tin được!

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin được! Ai dám tin chứ?

Gương mặt xinh đẹp của ức Thư Huyên đờ ra, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta giờ chỉ còn hình ảnh Trần Bát Hoang cùng cây đao to lớn mà anh cầm.

Bỗng dưng, cô ta nhớ lại cảnh tượng khi gặp Trần Bát Hoang và những lời người đàn ông này đã nói.

Lúc mới gặp Trần Đức, cô ta cho rằng Lục Phong đang nói khoác. Trần Bát Hoang có thể miễn cưỡng xem như một võ giả, hơn nữa, người này còn rất tự cao tự đại, rõ ràng là say mê vẻ đẹp của cô ta, nhưng lại dùng ánh mắt như nhìn một bình hoa để ngắm nhìn cô ta.

Giờ thì…

Ha ha…

Hóa ra đó chỉ là những suy nghĩ thiển cận của cô ta.

Khoác lác ư?

Với thực lực như vậy thì cần gì phải vờ vịt khoác lác? Cần gì phải để ý một cô gái như cô ta?

Xem ra, không phải Trần Đức tự cao tự đại, mà chính cô ta mới là người như vậy. Cô ta tỏ thái độ trào phúng, chán ghét, nhưng trong mắt Trần Bát Hoang, tất cả những gì cô ta làm lại chẳng khác nào một tên hề!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK