“Trần Đức, cẩn thận một chút”, Trần Đức vừa dứt lời, trong thức hài, không hề báo trước, Linh Lung đột nhiên nói: “Ở đây vẫn còn một cường giá”.
Lời nhắc nhớ đột ngột của Linh Lung khiến Trần Đức có chút kinh ngạc, lập tức, thần thức anh rộng mở, âm thầm tìm kiếm người ở trong bóng tối.
Có điều.
Ngay lúc thần thức cuả anh vẫn đang còn bập bềnh, cách đó vài mét, trong không gian cũng bắt đầu gọn sóng, một bóng người già nua mỉm cười bước ra.
“Nhị viện trường!”
Trần Đức khẽ giật mình, anh cúi đầu hành lẻ ngay sau đó.
Người đến thực sự là viện trưởng thứ hai của học viện Thánh Phong, Lảm Chi Tâm.
Ngay khi Lâm Chi Tâm vừa xuất hiện, trong noi sâu thắm tâm hồn cúa mỗi một võ giả ó đó, một cảm giác sợ hãi không tự chủ dâng lên trong lòng họ.
Lâm Chi Tâm không cố ý bày ra khí tức của mình, là do bọn họ tự cảm thấy sợ hãi mà không thế giải thích được.
“Bát Hoang, đừng khách sáo, đại viện trưởng lo lắng cậu có chuyện, nhưng lại đúng lúc Đại Thiên Bí Cảnh sắp khỏi động, không dứt ra được, vậy nên
phái tôi đến đây bí mật bảo vệ cậu”.
Lâm Chi Tâm chậm rãi nói, trong đôi mắt tràn đầy tán thưởng.
Trần Bát Hoang quả thật quá mạnh mẽ, chuyến đi này một lần nữa làm mới nhận thức của ông ta về sức mạnh của anh.
Với qua tắc của trái đất, phàm là cảnh giới dưới TỐ Vương, đều sẽ bị áp chế.
Vậy mà, Trần Bát Hoang lại không sao.
Anh vẳn giữ vững được sức mạnh khủng bố cúa mình.
Với biểu hiện như vậy, Lầm Chi Tâm tự hỏi bản thân, ngay cá khi ớ thời kỳ đính cao của mình, chưa chắc ông ta đã làm được như vậy.
Sự lo lắng của viện trường là điều không cần thiết.
“Khụ…”
Trần Đức trong lòng khá cám động, Cổ Lục Đạo đối với anh đúng là không còn gì đế nói: “Nhị viện trưởng, vất vả cho ông rồi!”
“Không cần khách sáo”.
Lâm Chi Tâm cười nói: “Có điều, Bát Hoang, cậu nên sớm rời khỏi đây, nếu cậu ở đây lảu, e rằng trái đất sẽ xảy ra thảm họa vì cậu đấy, mặc dù công nghệ ớ đây phát triển, nhưng mưa bão, sấm chớp kéo dài như vậy cho dù là ở đâu cũng khó chịu đựng được”.
“Vâng ạ…”
Trần Đức ngẩng đầu lên và liếc nhìn sấm sét đan xen trên khoảng không trên đầu mình, mặc dù anh có thế kiếm soát hướng của sấm sét nhưng không thế làm hiện tượng này biến mất.
Nếu tiếp tục như vậy, Hoa Hạ có thể sẽ phải đối mặt với một trận lũ lụt chưa từng có.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, mọi người biết được rằng, hiện tượng thiên nhiên trước mặt là do Trần Đức gây ra, ai nấy không khỏi kinh ngạc.