Trần Đức quan sát một hồi lâu, cô gái đó dường như phát giác ra được điều gì liền quay đầu lại, đôi mày duyên dáng khẽ nhíu, đưa mắt nhìn về phía Trần Đức.
Nhìn thấy Trần Đức, mày đẹp xẹt qua tia chán ghét cùng khó chịu rõ rệt, tuy rằng Trần Đức nhìn cô ta từ phía sau nhưng cô ta rõ ràng cảm giác được dường như ánh mắt của người này đang nhìn thấu cả cơ thể mình, bản thân giống như trần trụi không mảnh vải che thân trước mặt anh vậy.
Loại cảm giác này khiến cô ta rất không thoải mái.
“Khá nhanh nhạy đó chứ”, Trần Đức kinh ngạc, không ngờ bản thân vì quá chuyên chú ngược lại bị đối phương phát hiện ra.
“Thư Huyên, sao thế?”, người đàn ông bên trái người trung niên gặng hỏi, thuận theo hướng nhìn của cô gái quét mắt về phía Trần Đức, hắn ta lập tức cau mày, trong mắt lập lòe lửa giận, lớn tiếng quát mắng.
“Nhóc con, thu lại ánh mắt của mày mau, nếu không sẽ chết vô cùng khó coi đó, ha ha… loại kiến hôi như các người cũng xứng nhìn chằm chằm Thư Huyên? Cấn thận đôi mắt chó của mình đó”.
Người đàn ông để tóc dài mặc trang phục kiểu xưa, tổng thể ngũ quan không tệ, chỉ là trong ánh mắt nhìn về phía Trần Đức cùng đám đông tại hiện trường tràn đầy sự khinh miệt với tư thái kẻ bề trên.
“Tử Tinh, câm miệng”, người đàn ông trung niên ngồi ở giữa mở lời quở trách: “Ta đẫ nói rồi, nếu đi cùng ta tới thì hãy khiêm tốn một chút, phải lưu lại cho những người thế tục kia chút tôn nghiêm, đừng quá quắt quá, con đều quên rồi sao?”
Lý Tử Tinh rõ ràng rất kiêng dè người đàn ông trung niên này, hắn trả lời một cách rụt rè: “Vâng, con biết rồi”.
Trần Đức vốn muốn gây khó dễ, thấy tình hình này cũng lười phải đôi co với họ, chỉ là anh không rõ ba người này là ai, tại sao ngay cả Lục Phong cũng cam tâm ngồi ở một bên với vẻ mặt kính trọng như vậy.
Gần như cùng lúc đó, Lục Phong cũng nhìn thấy Trần Đức.
Ông ta lập tức quay sang nói với người đàn ông trung niên kia: “Thưa thầy, vị kia chính là người con từng đề cập qua với thầy, Trần Bát Hoang, người thanh niên yêu nghiệt đã giết chết Thành Khuê Phong, đánh bại nhà họ Thành đó!”
“Hửm? Cậu ta?”, Trần Nguyên Bình không khỏi liếc mắt nhìn Trần Đức thêm một cái, sau đó tràn đầy thất vọng đáp: “Không phải chỉ mới là Linh Căn sơ kỳ sao?”
Trước đó Lục Phong không ngừng ca ngợi Trần Bát Hoang trước mặt ông ta, nói rằng anh là thiên tài hiếm có trong thế tục, thiên phú bất phàm xuất chúng thế nào.
Trần Bát Hoang được Lục Phong thổi phồng tới trời đất mù mịt, khiến đường đường một phó viện trưởng của ngoại viện học viện Vô Song như ông ta cũng nảy sinh tò mò về người thanh niên này.
Hiện tại xem ra dường như… cũng chỉ tốt hơn một chút so với người bình thường.
Tài năng xuất sắc kiệt xuất gì đó đúng là có chút khoác lác quá trớn rồi.