Trần Đức đi từng bước đến chỗ bọn Trương Hằng Chi và Lâm Hàn Quang.
Cả bàn đầy người đó không hề thoải mái mà lúng túng đến lạ, hận không thế đào một cái hố đế chui xuống.
Vài giây sau.
Trần Đức đã đến rồi.
“Bốp!”
Vò rượu trong tay anh đặt mạnh xuống bàn, kiêu ngạo đến cùng cực, lớn tiếng nói: “Tôi thích cái bàn này, tất cả cút hết đi cho tôi!”
Mọi người đột nhiên run lên, sợ không thế tả nổi, sắc mặt tái nhợt, mãi một lúc lâu không thế nhúc nhích.
Bọn họ đều là những nhân vật rất lớn như trường lão, giáo chủ, tỏng chủ… Thế mà hỏm nay lại bị một tiếu bối nhỏ tuổi buộc phải nhường chỗ, đúng là… Đúng là nhục nhã không sao tả nổi, cả đám đều khó chịu, hơi thở cũng trở nên khàn khàn, ngực cứ phập phồng mãi không ngừng, ngọn lửa giận cũng bắt đầu bùng lên trong nháy mắt.
“Sao? Điếc hết rồi hả? Hay là bị mù?”, thấy mọi người không nhúc nhích gì, Trần Đức lại hỏi.
Anh vừa dứt lời thì đột nhiên một người đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm vào Trần Đức: ‘Trần Bát Hoang, cậu khinh người quá đáng rồi đấy!”
Đó là một người đàn ỏng trung niên, không yếu, Lăng Thiên sơ kỳ, chính là kẻ đã nói đầu Trần Đức bị cửa kẹp, là tên ngu ngốc.
Đồng thời, Trần Đức cũng nhìn về phía ông ta: “Đúng vậy, tôi khinh người quá đáng đó, rồi sao?”
Tôi khinh người quá đáng đó, rồi sao?
Chỉ ngắn ngủi vài chữ, lại vang vọng bên tai mọi người.
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Hoàn toàn không xem đám cao thủ Lăng Thiên, Đăng Thiên ngồi đầy bàn ra gì cả!
Cực kỳ bá đạo!
ở đó, tim của khá nhiều cô gái bắt đầu đập loạn, hết sức sùng bái và hâm mộ sự khí phách của Trần Đức.
Đó chính là cảm giác rung động.
Cánh đàn ông thì lại xấu hố không thôi, hơn trăm người bị một thanh niên như Trần Bát Hoang ép tới không dám thở mạnh dù chỉ là một hơi, đúng là mất mặt!
Đánh đi, mau đánh đi, mau ra tay đi!
Mọi người điên cuồng cố vũ, hận không thế bảo người đàn ông trung niên kia ra tay với Trần Bát Hoang ngay lập tức. Dù sao thì bọn họ cũng hết sức khi ngờ rằng Trần Đức mạnh như vậy là nhờ vay mượn ngoại lực, hoặc là thủ đoạn gì đó, nhưng có lẽ bây giờ đã trớ lại bình thường rồi.
Chỉ cần người đó ra tay, chắc chắn sẽ đủ sức sống mái đến cùng.
‘Tôi..”, sự can đảm khó lằm mới có được của người đàn ông trung niên đó lập tức bị những lời Trần Đức nói nhét ngược trở về: ‘Tôi… Tôi muốn… Tôi muốn đi!”
Nói xong.
Ông ta trực tiếp xoay người bỏ đi.
Ông ta đi rất nhanh, thậm chí còn có cảm giác như đang bỏ trốn, lượn sang cái bàn mà Trần Đức ngồi trước đó, chẳng nói chẳng rằng.
“Các người thì sao?”
Thấy ông ta đỉ, Trần Đức lại nhìn đám Trương Hằng Chi, Lâm Hàn Quang: “Còn chưa chiu cút?”
Mặt mấy người còn lại xám ngoét như tro tàn, cực kỳ khó coi.
Thế nhưng.
Bọn họ vẩn phải chấp nhận cúi đầu.
Những lúc thế này, không ai dám trái ý Trần Đức, không ai dám lấy mạng mình ra cược, một dám như cái xác không hồn đứng dậy rời đi.