Một vài người trước đó nhục mạ anh, biểu cảm càng ngoạn mục, cực kỳ hổ thẹn.
Mặc dù hai người Vân Tịch Dao và Thương Lan đến từ Đại Thiên Thế Giới, nhưng lúc này trên khuôn mặt bọn họ cũng mang theo vẻ bất ngờ và hoảng sợ!
Lâm Không ở Đại Thiên Thế Giới không tính là cường giả gì, chỉ có thế nói bình thường không có gì khác lạ, nhưng hắn ta cũng không thể chết ở trong tay người của Vân Tiêu Giới!
Cảnh giới của hắn ta không biết mạnh hơn Trần Bát Hoang bao nhiêu!
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt!
Lâm Không đã chết, một ngàn phần trăm đã chết không thế sống lại!
Hoàn toàn vượt quá tưởng tượng và nhận biết của bọn họ!
Ngược lại, đám người cổ Lục Đạo và Lâm Chi Tâm lại tốt hơn một chút. Suy cho cùng bọn họ đã quen với sự nghịch thiên của Trần Đức.
Đồng thời.
Trong nháy mât Trần Đức biến mất trên trời cao, xuất hiện trước người Thương Lan và Vân Tịch Dao: “Hai vị, các người có thế đến núi Vân Tiêu làm khách, Trần Bát Hoang tôi rất vui vẻ, nhưng đến núi Vân Tiêu còn bày ra dáng vẻ cao ngạo, Trần Bát Hoang tôi liền không vui, vì vậy tôi giết Lâm Không…”
“Các người có ý kiến gì không?!”
Giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai hai người, lặp tức kéo tâm tư bọn họ từ trong chấn động, hoảng sợ quay về.
Bọn họ không ngốc, rất rõ ràng Trần Đức không thật sự đang hỏi bọn có ý kiến gì hay không,
Mà là hỏi thái độ của bọn họ!
Là đi, là ở lại hay trả thù!
“Lâm Không, hẳn đáng chết”.
Vân Tịch Dao liếc nhìn Trần Đức, giọng nói rất nhạt.
Không phải cô ta vô tình,
Mà là Đại Thiên Thế Giới, hoặc nói thế giới của võ giả từ trước đến giờ luôn tàn khốc như vậy, thực
lực không bằng người ta thì nẻn chết.
Lảm Không không chết thì người chết chính là Trần Đức, anh không được lựa chọn,
Huống chi cô ta và Lâm Không không quen, chỉ có thể nói là trong một thế lực mà thôi, cô ta cũng không ưa tác phong phách lối kiêu ngạo bình thường của Lâm Không.
“Vì vậy… tỏi không ý kiến, ngược lại tôi rất tán thưởng anh”.
Môi Lâm Tịch Dao khẽ nhúc nhích, giọng nói êm dịu: “Không biết có thế tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện không?”
“Đương nhiên có thế”.
Trần Đức không phải một người thích gây thù hằn, nếu đối phương không làm kẻ địch của anh, không muốn báo thù cho Lâm Không, vậy thì tốt.
Nói xong.
Trần Đức chuyến hướng sang Cố Lực Đạo: “Sư tôn, ba ngày giảng đạo đã kết thúc, phiền người sắp xếp những binh sĩ tướng lĩnh này quay về đi, cảnh cáo bọn họ, từ nay về sau nhất định phải cố gắng tu võ, đừng quên vùng đất này là nơi ông cha bọn họ dùng máu tươi và tính mạng để giành lấy”.
“ừ, nơi này giao cho thầy”.
CỐ Lục Đạo gật đều.
Mười phút sau,
Trần Đức đã ở trong cung điện trên đỉnh núi Vâr Tiêu,
Nơi này đã sửa chữa trở thành chỗ ở của Trần Đức, anh dẫn Vân Tịch Dao và Thương Lan quay về cung điện.