Trần Nguyên Vũ không đích thân tiến vào thành Hiên Viên.
Dù sao ông ta cũng chỉ là cấp Quân mà thôi, cách cấp Tôn còn kém rất rất xa, nói không khoa trương, một sợi tóc của Hiên Viên Anh Hùng trong nháy mắt có thế giết ông ta, hai người không cùng một đẳng cấp.
Thứ ông ta phải làm chính là đợi.
Có thể đế người khác đi mạo hiếm, tại sao ông ta phải đi?
“Được!”
Cùng giây đó, con cóc lưu lạc ra tay, nó không muốn lãng phí thời gian, chí muốn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyên này, từ đó được Thần Đế khen ngợi, có thế lại được trá lại bện cạnh Thần Đế.
Một tiếng kêu lớn vang lên, nó lại thè cái lưỡi dài muốn bọc lấy Trần Đức.
Bốn Đại Chí Tôn còn lại thì lạnh lùng đứng nhìn, không có ra tay.
Một Trần Bát Hoang thôi mà, dùng đến bọn họ đúng là chuyện bé xé ra ta!
Thứ bọn chúng phải làm là phòng bị Hiên Viên Anh Hùng!
“Xích xích!”
Lưỡi dài như lưỡi dao sắc bén, tiến về phía trước!
Tốc độ rất nhanh, rất mạnh, rất chính xác!
Gần như cùng giây đó,
Xuyên phá hư không, xuất hiện cách Trần Đức chưa đến một mét!
Ngay cả ba Đại Thế Tôn của tộc Hiên Viên cũng không phản ứng kịp, tốc độ kia thật sự quá nhanh, lúc bọn họ nhìn thấy thì đã không kịp rồi!
Điều quan trọng nhất là,
Hiên Viẽn Anh Hùng không ra tay!
Rõ ràng có thế thấy,
Trẽn lưỡi của con cóc có từng chiếc gai ngược, càng lúc càng gần Trần Đức.
Một mét, nửa mét, mười milimet!
Lúc như này, cho dù là Hiên Viên Anh Hùng cũng tuyệt đối không kịp ra tay!
Bản thân Trân Đức thì sao?
Dường như anh không phát hiện được, vần ngồi khoanh chân tại chỗ, đang hồi phục cơ thế.
ở phía xa, Tô Y Y, Thích Thiện, và cả tất cả mọi người cảm thấy Trần Bát Hoang chết chắc rồi!
Thậm chí có những người bắt đầu thở dài.
Rơi vào trong tay Trần Nguyên Vũ có thế có kết cục tốt gì chứ? Cho dù còn sống, không còn ấn ký thiên tâm, sau này cũng chỉ là kẻ bỏ đi!
Nhưng liền sau đó.
“Phì!”
Đúng lúc cái lưỡi đó cách Trần Bát Hoang chưa đến một mỉlimet, đột nhiên, một trận hoa máu vụt lên!
Lưỡi của con cóc, phía đầu lưỡi lại… vỡ ra!
Tất cả mọi người kinh ngạc, không hiếu chuyện gì xảy ra.
Ngay cả bản thản con cóc lưu lạc cũng không rõ.
Lưỡi của nó lại mọc ra, rồi tiến lên!
“Am!”
Không hề bất ngờ, lần này lại vỡ!
Hơn nữa, lần này không chỉ là phần đầu lưỡi, cả cái lưỡi dài khống lồ như cây trúc đứt lìa từng khúc, cho đến trước miệng con cóc mới dừng lại!
Tĩnh lặng!
Cảnh này khiến cả vùng trời đất hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả đều nhìn chằm chằm cái miệng máu thịt lẳn lộn của con cóc, đều thộn người!