Đoạn Bằng rất kiêu ngạo, nhưng giờ, chỉ có thế vút cái sự kiêu ngạo ấy sang một bèn. Hắn ta chẳng những quần ấu Trần Đức, thậm chí còn giành ra tay trước.
Bởi vì, Đoạn Bằng biết, chỉ có lấy nhiều khi ít, giành ra tay trước mới có cơ may thắng!
Tuy vô cùng mất mặt và xấu hổ, nhưng hắn ta đã không còn sự lựa chọn nào khác!
“Giết!”
Mạc Ly Tiêu hét to một tiếng, rút đao ra, ô Hành cũng rút kiếm!
Mà Đoạn Bằng lại không dùng vũ khí, hai tay hẳn ta bắt đầu bay múa ngưng tụ công pháp quỷ dị.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Đoạn Bằng trực tiếp xuất hiện hai ngọn lửa màu xanh bao vây lấy đôi tay hân ta, nơi ngọn lửa ấy đi qua, không gian đều bị đốt cháy bay lên từng luồng khói xanh.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng nố, ngọn lửa trong hai tay hắn ta lại càng to hơn, ánh lửa màu xanh bắn ra từng tia lửa bao phủ lấy toàn bộ đôi tay.
Bên cạnh đó, vì để chắc chẳn, hắn ta còn lấy ra 5 6 viên đan dược từ trên người rồi nuốt xuống.
“Luyện Đan Su? Võ giả thuộc tính Hỏa?”, Hoa Linh Vy thấy vậy sửng sốt, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra vẻ kinh
ngạc, thậm chí là hoảng sợ.
Đoạn Bằng chẳng hề nương tay, đây vốn là con át chủ bài đợi đến ngày sát hạch mới dùng, nhưng lúc này lại hoàn toàn thi triến.
Ngọn lửa màu xanh nóng rát chói mắt, không khí xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu xanh sầm.
Khi nhìn thấy ngọn lửa màu xanh ấy, rất nhiều người đều kinh ngạc, không ngờ Đoạn Bằng lại là Luyện Đan Sư!
“Cuối cùng cũng hiếu tại sao nhà họ Đoạn lại dốc hết sức lực và tài nguyên của cả giới đế bồi dưỡng hắn ta…”
Ánh mắt Hoa Huyền Khuyết lóe sáng, bà ta có nghe nói về chuyện của Đoạn Bằng, nhà họ Đoạn vốn là một gia tộc có danh tiếng rất tốt, nhưng sau khi Đoạn Bằng sinh ra, mọi thứ đều thay đối.
Nhà họ bắt đầu điên cuồng giết người cướp của, tranh giành tài nguyên.
Mà những điều ấy đều chỉ vi bồi dưỡng Đoạn Bằng!
Có rất nhiều người không hiếu tại sao, kế cả Hoa Huyền Khuyết, nhưng giờ đây khi nhìn thấy ngọn lửa trên người hẳn ta, bà ta lập tức hiếu.
Luyện Đan Sư!
Hắn ta chính là một Luyện Đan Sư!
Kế từ đó, mọi thứ đều có thế hiểu được. Dù tư chất của hắn ta cũng không tốt mấy, nhưng chỉ với thân phận kia thôi thì mai sau chắc chắn sẽ làm nên tên tuổi!
Bởi vì Luyện Đan Sư thật sự quá quá ít!
Người nhưvậy, sao nhà họ Đoạn có thể không bồi dưỡng?
Tư chất tu võ không cao, cũng là Luyện Đan Sư.
Người như thế, chẳng phải càng dề khống chế sao?
Bổng nhiên… Hoa Huyền Khuyết cảm thấy gả Hoa Linh Vy cho Đoạn Bằng cũng là một sự lựa chọn không tồi.
“Linh Vy, sau này con hãy qua lại nhiều hơn với Đoạn Bằng đế trao đối kinh nghiệm võ học, biết không?”, Hoa Huyền Khuyết quay sang ân cần nói.
Hoa Linh Vy không nói chuyện, tuy kinh ngạc, nhưng… vẵn không thay đổi được việc cô ta ghét Đoạn Bằng.
“Luyện Đan Sư sao?”, Trần Đức hơi kinh ngạc, không ngờ lại gặp được một Luyện Đan Sư ở thành Thông Thiên.
Ngọn lửa màu xanh kia chính là chân hỏa.
“Kiếm Tâm!1′
■u Linh Trảm!”