Mà nhà họ Ưng vẫn còn gia chủ tiền nhiệm, gia chú tiền tiền nhiệm, họ đều còn sống!
Muốn đến nhà họ Ưng cứu người, dù là cứu ai, với thực lực của Trần Đức thì cũng không khác gì giành miếng thịt từ miệng hố!
Không chỉ mình nhà họ Ưng, mà còn hơn một ngàn thế lực nhị phấm, hôm nay bọn họ đã tổn thất rất lớn, chác chắn sẽ không bỏ qua cho Trần Đức!
“Chuyện cậu ấy đẵ quyết định thì chúng ta không thế ngăn cản, điều duy nhất có thế làm chính
là đừng gảy thẻm phiền phức cho cậu ấy”.
Trịnh Lâm Phong trầm giọng nói: “Tư Linh, Đoạn Nguyên, Vô Song, Tuấn Hiền, chúng ta đi thôi, về Lưỡng Nghi Tông thôi!”
“Rõ!”
Ba người Đoạn Nguyên lẽn tiếng trả lời, Âu Dã Tư Linh cũng khẽ gật đầu.
Sau đó.
Năm người không hề do dự, lập tức di chuyến, rời khỏi nơi thị phi này.
Hoàng cung Vô Cương.
Trong hoàng cung lấp lánh rực rỡ, bấy giờ, môn chủ Đan Môn Phó Vĩnh Sinh, Tô Trung Dương, Diệp Lê Cuồng ba người đang quỳ bên dưới.
Mà trẽn ngai vị hoàng đế, một người đàn ông trung niên khoác long bảo cửu trảo kim long, đội vương miện trên đầu đang từ trên cao nhìn xuống, quan sát ba người.
Ồng ta, chính là vua cúa cố quốc Vô Cương!
Chu Long!
Long Đế!
Long Đế khí thế uy nghiêm, nhìn như bốn hay năm mươi tuổi, nhưng trẽn thực tế đã hơn ba trăm tuổi rồi.
Ông ta ngôi trén long ý, như một pho tượng thần cao cao tại thượng.
Phó Vĩnh Sinh, Diệp Lễ Cuồng, Tô Trung Dương đều cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng!
Dù uy áp khi có khi không nhưng vẫn làm cho hơi thờ cúa họ trớ nẻn vô cùng nặng n’ê.
“Mấy ngày trước, viên Thái Thanh Thần Đan đó thật sự có thể giảm bớt tổn thương thần hồn của bản đế, Trần Bát Hoang mà các người nói, cậu ta thật sự đụng đến nhà họ ưng ư?”
“Thưa vâng!”
Phó Vĩnh Sinh cúi đầu, kính sợ, cấn thận nói: “Chỉ mới mười phút trước thôi, thần nhận được tin tức, cậu ta… Cậu ta giết ưng Thương trước mặt linh thể của Chiếu Vương, sau đó… Lại đi về phía Bất Tử Cung”.
“Nghe nói là cậu ta muốn đi đón Ưng Thanh
Vũ”.
“Trần Bát Hoang này đúng là tên yẽu nghiệt…”, đôi mât Long Đế chợt lóe lên thứ ánh sáng sâu xa, không ai có thế biết được suy nghĩ trong lòng ông ta là gì.
“Vừa là yêu nghiệt, lại còn là kẻ thích gây họa, Thông Thần nhất trọng mà lại dám đi trêu chọc nhà họ Ưng, đúng là thú vị, rất thú vị… Phó Vĩnh Sinh, ông nói xem trên đời này liệu có phải chỉ còn minh cậu ta cứu được bản đế không?”
“Cũng chưa chác, Vân Tiêu Giới rộng lớn bao la, chắc chắn sẽ có rất nhiều tài ba dị sĩ, hơn nữa, trên Vân Tiêu Giới vẫn còn những thế giới khác mạnh hơn như cao thủ đại thế giới Như Vân, chí là…”
Phó Vĩnh Sinh cười khố.
“ở Bắc Hoang này, từ khi người bị thương đến nay, quả thực hân là người duy nhất!”
Long Đế ngồi dựa vào ngai vàng dường như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới lên tiếng nói: ‘Nơi như nhà họ Ưng, bổn đế đến không thích hợp lắm, người đâu, truyền khấu dụ cúa bốn để’.