Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máu trên hai cái đầu đều đã chảy khô, dung mạo bọn họ khác nhau, tóc tai cũng khác nhau, thứ duy nhất giống nhau chính là đôi mắt, đôi mắt cho dù có chết đi cũng không nguôi sợ hãi.

Ánh mắt Chu Hồng Diễu cũng không khác gì bọn họ, ông ta tất nhiên nhận ra hai người này, một người là Chu Diệu Hoa, người kia là Thành Kỳ Võ, hai người này dù cho chết đốt thành tro ông ta cũng không thể quên được.

Con trai, con gái, cháu gái, cháu trai ông ta, toàn bộ đều chết trong tay thằng ranh khốn kiếp này.

Chu Hồng Diễu run rẩy đứng lên, vành mắt đỏ bừng.

Ông ta chậm rãi khuỵu xuống, giọng nói quện đặc như sáp đóng cục trong cổ họng, khốn khổ khạc ra từng chữ: “Các con có thấy không, bọn nó chết rồi, bọn nó chết thật rồi, ha ha ha ha…”

Chu Hồng Diễu không thể tin được, một mình Trần Bát Hoang, một thằng nhóc mới hơn 20 tuổi đầu, vậy mà có thể giết chết Chu Diệu Hoa, Thành Kỳ Võ.

Bọn chúng là những người thừa kế của hai gia tộc lớn vùng Vân Bắc cơ mà!

Bất cứ khi nào bọn chúng ra ngoài, bên người đều cao thủ như mây, muốn giết có thể nói là khó hơn lên trời.

Ông ta không biết Trần Bát Hoang làm cách nào, cũng không cần phải biết.

Trần Đức ngồi trên ghế, thắt lưng thẳng tắp, đợi Chu Hồng Diễu nhìn thật kỹ, nói: “Đầu người đã ở trước mặt ông, chuyện ông đã hứa cũng phải thực hiện rồi!”

“Được… được… Tôi biết cậu muốn biết cái gì, chuyện 20 năm trước, tôi cũng còn nhớ rõ”, trong ánh mắt Chu Hồng Diễu xuất hiện vẻ mơ màng nhớ lại.

“26 năm trước, tôi đang ở nhà giải quyết công việc, bỗng nhiên có một người đàn ông đến, hắn tự xưng là Đệ Ngũ Hiên, hắn cho tôi một ít tài nguyên tu luyện mà tôi khó có thể từ chối, bảo tôi đi mua một xấp vải thật tốt, yêu cầu quá đơn giản, tôi tất nhiên nhận lời”.

“Hắn để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, khi tôi nhìn thấy hắn, trên người hắn có rất nhiều máu, nhưng không phải của hắn, là của người khác, Đệ Ngũ Hiên ở lại nhà tôi ba ngày, cùng lúc hắn cũng mang tới một người phụ nữ và một đứa trẻ”.

“Hai người bọn họ không nói với nhau câu nào, người phụ nữ dùng kim thêu tên cậu lên khúc vải tôi mới mua”.

“Sau đó, người phụ nữ bỏ chạy, rồi tiếp nữa Đệ Ngũ Hiên cũng bỏ đi”.

“Nhưng bọn họ đi chưa được một ngày đêm thì có bốn người đến chỗ tôi, muốn tìm tung tích bọn họ, người dẫn đầu họ Trần, thực lực rất kinh khủng, thế nên cho dù tôi đã đạt đến Thông Mạch kỳ, đứng trước mặt vẫn không thấy rõ mặt mũi người đó”.

Chu Hồng Diễu nói tiếp: “Trần Bát Hoang, tôi đoán, cậu chính là đứa bé năm đó, chuyện xảy ra năm xưa có vẻ vô cùng phức tạp, tôi khuyên cậu không nên điều tra nữa làm gì, với thực lực của cậu bây giờ cũng đủ sống thoải mái sung sướng cả đời rồi”.

“Chuyện này không liên quan đến ông”, Trần Đức nhíu mày: “Ông chỉ biết có thế?”

“Phải, chỉ có thế thôi”.

“Căn cứ tình hình lúc đó, ông có phán đoán gì? Hay nói cho đúng hơn là, ông có suy nghĩ gì?”, Trần Đức nói tiếp.

“Nói với cậu chắc cũng không sao”, Chu Hồng Diễu chậm rãi nói: “Suy nghĩ của tôi đây rất đơn giản, Đệ Ngũ Hiên và người phụ nữ kia… ừm, có thể là mẹ cậu, rõ ràng là có quan hệ với nhau, nhưng tôi chắc chắn không phải là vợ chồng, có thể là người thân trong nhà”.

“Còn về những người đến sau, trong đó có một người bị thương, vết thương rõ ràng do kiếm gây ra, chính là kiếm của Đệ Ngũ Hiên, lúc đó chắc chắn bọn họ không phải đến tìm người, mà là, giết người”.

Trần Đức trầm mặc, sắp xếp lại những thông tin thu thập được cả ngày hôm nay, đồng thời cũng phân tích suy nghĩ của Chu Hồng Diễu, nhưng không ai biết anh có kết luận gì.

“Ông còn nhớ tướng mạo họ không?”

“Ừm, nhớ rõ”.

“Được, vậy ông chờ tôi một chút”.

Trần Đức bước ra khỏi phòng thăm tù: “Lão Hình, có cách nào để Chu Hồng Diễu ra khỏi tù được không?”

“Hoang Gia, tôi nói thật với cậu, chuyện ở Vân Bắc này tôi thật sự không quản được, huống chi ông ta là người nhà họ Chu, tuy đã ở tù 8 năm 10 năm, nhưng chắc chắn nhà họ Chu vẫn cử người trông chừng ông ta, muốn thả ông ta ra ngoài, rất khó”, Hình Tông Đài có sao nói vậy.

“Còn người kia thì sao? Nếu là người đó thì có thể thả ra được không?”, Trần Đức đột nhiên hỏi.

“Người kia?”, Hình Tông Đài hoang mang, nhưng chỉ trong một giây liền biết Trần Đức muốn nói tới ai: “Nếu như người đó tự đề cập thì hẳn là được”.

“Tốt”.

Có được đáp án, lúc này Trần Đức lấy di động ra, bấm 13 lần số 6, 4 lần số 8, lại thêm vào dấu sao dấu thăng…, vốn tổ hợp này không phải là số điện thoại, nhưng chưa đầy 10 giây sau, điện thoại vang lên tín hiệu chờ nhấc máy.

Đồng thời.

Rất nhanh, bên kia có người nhận điện.

Là một giọng nói khoảng 6, 70 tuổi nghiêm nghị: “Xin chào, xin hỏi ai đó…”

“Nhan lão, là tôi”, Trần Đức mở miệng nói: “Trần Bát Hoang”.

“Bát… Bát Hoang…”, nghe thấy cái tên này, người đối diện rõ ràng trở nên kích động không gì sánh được: “Bát Hoang, cậu rốt cuộc, rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho tôi rồi”.

Yến Kinh.

Nơi đây là thủ đô Hoa Hạ, tại một ngôi nhà cổ kính nằm trên một con đường phồn hoa đô hội, một ông gia hơn 70 tuổi, trong tay cầm chiếc điện thoại vệ tinh, sắc mặt hào hứng: “Bát Hoang, chuyện năm đó tôi vẫn luôn áy náy với cậu, chuyện của nhóm Trương Phàm là trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đã kiểm ra nội bộ…”

“Nhan lão, đừng nói nữa, tôi đã biết không liên quan đến ông. Tôi gọi điện cho ông là muốn nhờ ông một chuyện, nhờ ông giúp tôi thả một người, tên là Chu Hồng Diễu, đang bị giam tại nhà tù Vân Bắc… Ông ta có liên quan đến vụ án năm đó”.

“Được!”, Nhan lão không chút chần chừ, lập tức đồng ý: “Tôi sẽ đi sắp xếp ngay, Bát Hoang… Hiện giờ Hoa Hạ vẫn còn cần cậu, cậu… có thể trở về không?”

“Không thể, Nhan lão à, ông chắc cũng hiểu, từ khi tôi tiêu diệt gia tộc ở nước ngoài kia đã không còn tư cách trở lại làm quân nhân… Mà, tôi cũng không định trở về”, Trần Đức nói với vẻ thản nhiên, như thể đang nói chuyện của người khác: “Sau này mong ông đừng đề cập đến vấn đề này nữa”.

“Được, không nói thì không nói, chỉ cần cậu bình an là được rồi”, Nhan lão thở dài, lúc cúp máy, ông ta ngồi trên xe lăn, nhìn bầu trời xa vời vợi, nhớ lại những ký tức rời rạc của Trần Bát Hoang.

Người đó, công lao vô số, vinh quang rạng ngời, vậy mà cuối cùng phải đọa đày lao ngục khi tuổi còn trẻ… Bây giờ… Rốt cuộc còn muốn điều tra vụ án năm xưa sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK