Tên người hầu của Bộ Kinh Phong cũng hành động, chỉ trong vài giây đã giết
sạch đám tôi tớ của Mục Lâm, chẳng ai có thể may mắn chạy thoát.
“Cậu Trần, để tôi giúp cậu giải quyết đám rác rưởi kia luôn”, Bộ Kinh Phong
bước tới trước mặt Trần Đức, ngó quỷ lùn Hắc Vân và mấy chục người do
gã ta dẫn đến nói.
“Bộ Kinh Phong, cậu muốn là địch với tôi ư?”, quỷ lùn Hắc Vân chợt lùi lại
bên người của mình, kéo ra một khoảng cách với Bộ Kinh Phong: “Lẽ nào
cậu nghĩ rằng mình có thể giết chết tôi sao?”
Tuy quỷ lùn Hắc Vân khá kiêng kỵ Bộ Kinh Phong, nhưng thực lực cả hai lại
ngang ngửa nhau. Thế nên, khi đối mặt với Bộ Kinh Phong, gã ta cũng không
phải không có sức đánh một trận. Vì vậy, gã ta mới không có chạy trốn luôn.
Lục Thư Tuyết không chết mà giờ gã ta lại bỏ chạy thì chẳng khác nào đã
nuốt lời. Nếu bỏ qua cơ hội hôm nay, không những sẽ mất một nửa thù lao,
mà sau này tiếng tăm của gã ta cũng sẽ tụt dốc.
“Là địch với ông thì sao?”, Bộ Kinh Phong hoàn toàn chẳng coi quỷ lùn Hắc
Vân là cái đinh gì tuy muốn giết loại người đó sẽ khá rắc rối nhưng cũng
Vân là cái đinh gì, tuy muốn giết loại người đó sẽ khá rắc rối, nhưng cũng
không phải không thể.
Lẽ nào giết gã ta thì tập đoàn sát thủ đứng sau lưng quỷ lùn Hắc Vân dám
trả thù chắc?
“Cảm ơn lòng tốt của anh, có điều người này vẫn để cho tôi đi”, Trần Đức từ
chối ý tốt của Bộ Kinh Phong.
Với thực lực của Bộ Kinh Phong thì không thể nào giải quyết được quỷ lùn Hắc Vân ngay.
Thời gian của Trần Đức rất quý giá, mà anh lại không muốn lãng phí nó nên
đành tự mình ra tay.
“Được, cậu Trần. Vậy tôi sẽ đứng cạnh quan sát”, trong mắt Bộ Kinh Phong
lộ ra vẻ chờ mong, muốn nhìn thử xem thực lực thật sự của Trần Đức.
“Ha ha…”, Quỷ lùn Hắc Vân cười, Trần Bát Hoang định tự mình ra tay?
Là điều gì đã khiến anh đưa ra quyết định ngu ngốc đó vậy? Một tên Linh
Căn sơ kỳ mà cũng dám đối đầu với võ giả Linh Căn kỳ đỉnh phong? Rốt
cuộc là bị chập mạch hay ngu thật thế?
“Mẹ! Đúng là không biết sống chết mà!”, Lục Phúc không kìm được văng tục.
Tuy thái độ của Bộ Kinh Phong với Trần Đức khiến ông ta rất giật mình,
nhưng thực tế, sự khinh bỉ, giễu cợt trong lòng với anh vẫn chẳng hề vơi đi
Nhập từ khóa tìm kiếm…
chút nào.
Theo ông ta, Bộ Kinh Phong có thể tỏ thái độ như vậy chắc chắn là vì Trần
Đức có thận phận đặc biệt nào đó mà ngay cả hắn ta cũng phải cư xử một
cách cẩn thận. Nhưng kiểu như thân phận thì có tác dụng gì? Thân phận có
cao tới đâu, nhưng bản thân lại không có thực lực cũng chẳng khác gì đồ bỏ!
Mặc kệ cao thủ như Bộ Kinh Phong, muốn tự mình ra tay thì đúng là ngu
không ai bằng! Trần Đức lấy cái gì để đối phó với một sát thủ như quỷ lùn
Hắc Vân?
“Lúc này rồi còn ra vẻ, có chết cũng không biết chết như thế nào”.
Lục Phúc thầm cười khẩy trong lòng, ông ta như đã thấy được cảnh Trần Bát
Hoang chết.
“Ông chuẩn bị tốt chưa? Tôi sẽ ra tay đó”, lúc này, Trần Đức nhìn về phía
quỷ lùn Hắc Vân, có lòng tốt nhắc nhở.
Lục Phúc hoàn toàn cạn lời, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Trần Bát Hoang
kiêu ngạo như vậy thế? Ra tay thì ra tay đi, còn bày đặt nhắc nhở? Ông ta đã
từng nhìn thấy mấy kẻ từ tìm đường chết, nhưng chưa gặp ai điên khùng
kiểu đó!
“Chuẩn bị? Ha ha, quỷ lùn Hắc Vân tao là cao thủ Linh Căn kỳ đỉnh phong,
đối phó với con kiến như mày còn cần chuẩn bị à?”, quỷ lùn Hắc Vân ngoài
miệng nói không cần chuẩn bị, nhưng động tác trên tay cũng không qua loa,
liêm đao trong tay vẽ ra từng đường cong quỷ dị màu đen.
Quỷ lùn Hắc Vân lo Bộ Kinh Phong sẽ ra tay cứu Trần Đức nên đã trực tiếp
dùng võ kỹ mạnh nhất, mục đích là đánh Trần Bát Hoang bị thương nặng rồi
bắt lấy anh, không cho phép xảy ra bất cứ sơ sót nào.
Chỉ cần bắt lấy Trần Đức thì Bộ Kinh Phong sẽ e ngại, không dám ra tay. Sau
đó, gã ta muốn giết Lục Thư Tuyết còn không phải dễ như trở bàn tay?