Ngụy Vô Minh lạnh lùng hừ một tiếng, trong giọng nói có một tia tức giận không che giấu được: “Thân là thái thượng trưởng lão của nội viện, lẽ nào ông không biết đạo lý núi cao còn có núi cao hơn sao? Chuyện ông không làm được thì người khác không thế làm được? ông thực đáng tội chết!”
“Môn chủ, xin tha mạng!”
Quan Lan quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, cả người run bần bật, hồn bay phách lạc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Môn chủ, chuyện này không thể hoàn toàn trách Quan Lan”.
Đại trưởng lão Tô Tây Pha ngồi đầu tiên ở phía bẽn phải đứng dậy, đây cũng là một õng lão, trông khoảng độ hơn bảy mươi tuổi, mí mắt nhướng lẽn,
lưng hơi gù, nói năng chậm rãi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay: “Cho dù là ai trong số chúng ta, e là cũng đều không ngờ Trần Bát Hoang lại mạnh mẽ như vậy, vì muốn bảo vệ cổ Tinh Hoa, làm nên chuyện như vậy cũng là điều dề hiểu”.
“Đúng vậy, môn chủ, trong những năm qua Quan Lan đã lập công không ít, chuyện này hay là cho qua đi”, một vị trưởng lão khác cũng đứng dậy, ông ta là nhị trưởng lão Đinh Nghi, có giọng nói thô bạo và bộ râu ngắn.
“Đúng vậy, môn chủ, đây là chuyện ngoài ý muốn, Quan Lan cũng đâu muốn vậy”.
“Môn chủ, tháp Tụ Linh bị phá hủy đã là sự thật. Cho dù Quan Lan có bị xử tử cũng khõng ích gì!”
Các vị trưởng lão lần lượt đứng dậy thuyết phục Ngụy Vô Minh, tất nhiên Ngụy Vô Minh cũng biết Quan Lan không phải cố ý, cũng không phải thật sự muốn giết ông ta: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, bắt đầu từ hôm nay, ông quay mặt vào tường một tháng không được xuất quan, lấy đây để răn đe những người khác!”
“Vàng, vảng, tạ môn chủ!”, Quan Lan thờ phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút hồng hào.
Sau đó, Ngụy Vô Minh lại nói: “Công Tôn Hằng, ông quay lại xem Trần Bát Hoang thế nào, nhất định phái cố gắng giữ cậu ta lại, đừng đế cậu ta rời đi, đợi tin tức của Vô Song môn chúng ta”.
“Vâng, thưa môn chủ!”
Công Tôn Hằng vừa định rời đi, đột nhiên nhớ tới những lời lúc nãy của Ưng Thanh Vũ nên bất giác dừng lại: “Môn chủ, còn có một chuyện cần phải báo cáo với ngài!”
“Chuyện gì?”, Ngụy Vô Minh hỏi.
“Lần này người đi cùng Trần Bát Hoang còn có một cô gái khác tên là Ưng Thanh Vũ, bảo rằng muốn gặp ngài”.
“Cái gì?”
Đột nhiên, thân thể già nua của Ngụy Vô Minh đứng phắt dậy, như thể ghế ngồi bị bốc cháy, nhìn thẳng vào mắt Công Tôn Hằng: “Cô ấy nói tên là
ưng Thanh Vũ?”
Phản ứng của lão khiến Công Tôn Hằng sợ hãi, vội vàng nói: “Đúng vậy, cô ấy tên là ưng Thanh Vũ”.
“Ta biết rồi, trở về nói với cô ấy ta nhất định sẽ đi. Ngoài ra, bất kể cô ấy có yêu cầu gì thì cũng đều phải đáp ứng”, Ngụy Vô Minh nghiêm nghị nói: “Nếu cô ấy muốn đến gặp ta thì có thể đến bất cứ lúc nào, không cần phải báo trước!”
“Vâng, thưa môn chủ!”
Công Tôn Hằng giật mình, trong lòng hiểu rõ ưng Thanh vũ không hề đơn giản, nhưng ông ta không hỏi thêm câu nào, nhanh chóng rời khỏi đại điện.
“Sao cô ấy lại đến Côn Luân Hư?”, Ngụy Vô Minh lẩm bấm một mình, vừa nghĩ đến ba chữ ưng Thanh Vũ, trong lòng lão liền tràn đầy sợ hãi, ưng Thanh Vũ, ưng Thanh Vũ, còn nhớ mười tám năm trước, chính ông ta là người ở bên cạnh bảo vệ mẹ của ưng Thanh Vũ, chứng kiến cô ta chào đời!
Ông ta biết rất rõ thân phận của ưng Thanh Vũ!
Ba chữ, không chọc nổi!
“Môn chủ, có chuyện gì vậy?”, Tô Tây Pha nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Vô Minh liền hỏi.
“Không, không có gì…”