Cùng lúc đó,
Ngụy Vô Minh nhìn phía trước, nói vởl hàng ngàn đệ tử: “Cho mọi người thời gian mười lăm phút rời khỏi Thiên Huyền Phong, kế cả người không sống trong Thiên Huyền Phong cũng phái rời đi, tạm thời đến chủ phong khác tu hành”.
“Xin mọi người chuyển lời cho nhau, sau mười lăm phút, nếu ai còn ở lại Thiên Huyền Phong, thì sẽ gạch tên khỏi Vô Song Món!”
“Cái gì, rời khỏi Thiên Huyền Phong? Tạỉ sao?”
“Đúng thế, tại sao đột nhiên phải rời đi?”
Lập tức trong đám đông truyền ra tiêng ồn ào bàn tán, thực sự rất không hiểu tại sao Ngụy Vô Minh đột ngột nói vậy.
“Muốn biết tại sao, tôi nói cho mọi người cũng không sao”, Ngụy Vô Minh lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt già nua hiện lẽn vẻ rất không vui.
Mọi người càng mơ hồ, dần yên lặng lại, ai ai cũng nghiêm túc im lặng như tờ đợi lời giải thích của lẫo.
“Mọi người nghe kỹ cho tôi đây!’
Ngụy Vô Minh nghiêm nghị nói: “Bởi vì, phán đoán trước đây của mọi người đã đúng. Trần Bát Hoang quả thực không có dao động linh lực, không cố kim đan, thậm chí ngay cá linh hál cũng không còn nữa!”
Những lời này vừa nói ra, không gian càng thêm yên tĩnh, ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn Ngụy Vô Minh.
“Đúng vậy, tình hình cúa cậu ta đúng như lời mà chúng ta hay nói, là tên rác rưởi vô dụng vĩnh viễn không bao giờ cỏ thể tu luyện!”
Cái gì?
Trần Bát Hoang thực sự-.trở thành phế nhân rồi?
Hàng ngàn người đồng thời sững sờ.
Biếu cảm trên mặt bọn họ vô cùng vi diệu, vừa rồi bị một tên phế nhân dọa sợ tới mức không dám lên tiếng, sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau?
Đặc biệt là những cường giả kiêu ngạo, võ giả thiên kiêu như Nghiêm Sương, Lục Tử Nghiêm và Lâm Cống, sắc mặt của bọn họ trở nên cực kỳ khó coi, còn khó chịu hơn ăn phái phân ruồi.
Sự sĩ nhục!
Đây thực sự là một sự sỉ nhục trắng trợn! “Hừ!”
Ngụy Vô Minh hừ lạnh một tiếng, nặng nề trầm giọng nói: “Bây giờ các người biết ngượng, biết xấu hổ, biết cúi đầu rồi sao?’
“Các người nhìn lại mình mà xem, lẽ nào đẵ quên làm thế nào các người mớl có thế vào Vô Song Môn sao? Phải trải qua bao nhiêu khó khăn giày vò mới có được vị trí như ngày hôm nay?”
“Chỉ mới đến được giai đoạn này, có phải cảm thấy bản thân đã đến được đỉnh cao cuộc đời, đến điểm cuối của tu võ rồi?”
“Các người ở cùng với nhau, ba ngàn tám trăm chín mươi tư người! Chỉ cần đồng tâm hợp lực cũng đủ đế chiến đấu với hai, thậm chí ba, bốn hoặc năm cường giả Kim Đan kỳ!”
“Kết quả thì sao, đêu sợ hết?”
“Đệ tử của Vô Song môn ta, đã sa sút, nhát gan đến mức này rồi sao? Hả?”
Ngụy Vô Minh càng nói càng tức giận, cuối cùng gầm lên như sư tử, tóc trẳng bay loạn xạ: “Tinh
thần cùa các người đâu? Kiêu ngạo đâu? Ngông cuồng đâu? Chỉ có thể áp đụng cho kẻ yếu, còn đối mặt với cường giá, thậm chí là ngụy cường glá, những thứ này đều cho chó ăn rồi sao?”
Hàng ngàn đệ tử bất giác siết chặt nắm đấm, cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố chui xuống!
Ngụy Vô Minh nói rất đúng, bọn họ đã từng trái qua rất nhiều cuộc sát hạch, lựa chọn và sàng lọc trước khi đến đây.
Nhưng, sau khl đến đây, nhiều người đã buông lỏng, thụ hường nguồn tài nguyên tuyệt vời, có những người hướng dẳn xuất sắc, nhưng bọn họ không còn chăm chí và nỗ lực như trước nữa.
Tất cả các đệ tử không khỏi nhớ lại bọn họ đã phải trải qua khó khăn như thế nào để được như ngày hôm nay, được gia nhập vào khu vực cốt lõi của tông môn mạnh nhất Côn Luân Hư.
Nhưng sau khl đến đây? Bọn họ trở nên thích hưởng thụ, cậy thế bắt nạt người khác, thái độ cũng thay đổi rất nghiêm trọng!