“Lão Yêu Hoàng, ông trau bò quá!”, Trần Đức than thở đầy xúc động. Anh nghĩ nát đầu cũng không ngờ được rằng thứ Thiên Yêu Hoàng đế lại chính là chín mươi chín long mạch, đúng là mẹ nó… Như ăn mày nhìn thấy núi vàng núi bạc, một kho tàng vô giá, những cơn sóng trong lòng anh lớn đến mức nào, rất dễ đoán được!
Chín mươi chín long mạch, mang ra ngoài kia chắc chắn sẽ tạo thành thế chiến!
Nên biết rằng, đó chính là tài nguyên, là chí bảo!
Đảo mắt khắp Đại Thiẻn Thế Giới này, al có thế tưởng tượng ra được?
Cũng khó trách lão Yêu Hoàng bày ra chín mươi chín cạm bẵy.
“Lão Yêu Hoàng, cảm ơn nhé”, thoáng bình tĩnh lại, sâu trong lòng anh là sự biết ơn dành cho Thiên Yêu Hoàng.
Đừng thấy ông ta bình thường không hề chín chắn, nhưng có thế tặng cho Trần Đức cả kho báu thế này, đủ đế thấy được ông ta xem trọng anh đến mức nào.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lòng lão già này đang nhỏ máu đây!”, nói thật, lão Yêu Hoàng cũng không nỡ. Chí bảo thế này, dù là người sắp chết đến đây cũng sẽ có được một cuộc sống mới, lòng ông ta đau như nhỏ ra máu: “Trần Bát Hoang, có thấy ngọn núi cao nhất đó không? Nơi đó là trung tâm của mât trận, chí cần đến đó thì cậu sẽ hấp thu được long mạch. Chín mươi chín long mạch, có thể hấp thu được bao nhiêu phải xem khả năng của cậu rồi, cố gắng… Một năm hút hết một cái đi!”
Nguyên tỉnh bên trong long mạch quá nồng đậm, võ giả như Trần Đức, trong một năm hút hết một cái đã ghê gớm lăm rồi.
Võ giả, bế quan vài chục năm, mấy trăm năm cũng là chuyện bình thường.
Vì thế, ông ta bảo Trần Đức thong thả hút.
“Moi năm một cái?”
Khóe miệng Trần Đức giật giật.
Nói cách khác, chín mươi chín long mạch này mà muốn hút hết phải mất tận chín mươi chín năm?
Chín mươi chín năm sau.
Chắc là người thân và bạn bè anh ờ địa cầu đã chết già hết rồi đấy nhí?
Cả đứa con trong bụng Âu Dã Tư Lỉnh nữa, chắc lúc đó nó còn lớn tuổi hơn cả anh bây giờ!
Hiên Viên Anh Hùng cũng thế, ông ta vốn chỉ còn trăm năm tuổi thọ, chín mươi chín năm, sao mà chờ được?
Trần Đức trớ nẻn sững sờ.
Thời gian lâu như thế, anh không thế chờ được.
“Nhóc Trần… Đừng sốt ruột, có lẽ anh không cần đến chín mươi chín năm!”, khi Trần Đức đang ngơ ngác thì đột nhiên, một giọng nữ vang lên trong đầu anh.
Trần Đức lập tức giật mình.
“Linh Lung?”
Trần Đức vừa cảm nhận đã thấy ngay sự dao động của Linh Lung trong thức hải.
Đúng rồi.
Cũng chỉ có Linh Lung mới hiếu rõ về anh, biết anh không thế đợi lâu thêm nữa!
Anh bất ngờ, vội vàng hỏi: “Linh Lung, cô tỉnh rồi à? Tu luyện HỒI Thiên thế nào rồi, có thế khôi phục lại thực lực không?”
‘Tôi đã tỉnh được một thời gian rồi, đã luyện thành Hồi Thiên. Mấy ngày nay vẫn luôn hấp thu nguyên khí Hổn Độn. Hôm nay, coi như hồn lực đã được khôi phục hoàn toàn. Đưa tôi đến Tiếu Thiên Địa của anh đi, tôi cần tiếp tục hấp thu nguyên khí Hỗn Độn ở đó, thử khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh phong!”, Linh Lung chậm rãi nói.
“ừ!”
Trần Đức suy nghĩ một lát rồi lập tức đưa Linh Lung tới Tiếu Thiên Địa. Tiếu Thiên Địa và lão Yêu Hoàng cùng Tiếu Y đã hoàn toàn được ngản cách, không ai có thế làm phiền tới người khác.
Trần Đức vô cùng mừng rỡ vì Linh Lung đã tỉnh lại.
Có thế nói, trên con đường tu hành, Lỉnh Lung luôn là người dần đường cho anh! Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, một khi Linh Lung tỉnh lại, khôi phục được thực lực đỉnh phong thì khi anh đối mặt với Trần Nguyên Vũ và nhà họ Trần mới có thêm một phần sức mạnh, như thế phần thắng cũng nhiều hơn!