Người đó chắp hai tay sau lưng, chân bước giữa hư không, như thượng đế quan sát chốn phàm trần, đảo mắt nhìn từng người có mặt ở đó.
“Trần Tứ Phi? Không ngờ… Lại là Trần Tứ Phi!”
Xa xa, Lăng Nhất Hải vừa liếc mắt đã nhận ra người vừa tới, chân bất giác lùi lại vài bước, trong lòng là nỗi sợ hãi lan tràn.
Trần Tứ Phi.
Một trong những thanh niên tài tuấn của nhà họ Trần, đứng hàng thứ năm!
Đúng.
Chính là thứ năm!
Tuy chì đứng thứ năm.
Nhưng xét những người cùng tuổi, ngoài các thế gia viễn cổ, môn phái viễn cổ, thì người có thể vượt qua hắn ta ít ỏi không có mấy!
Ba năm trước, hắn ta đã đạt tới cánh giới Hỗn Nguyên rồi!
Năm đó hân ta hai mươi chín tuổi!
Không chỉ mình Lảng Nhất Hải, đám đông cũng có người nhận ra lai lịch của hẳn ta, bầu không khí im lặng đến lạ kỳ, không có bất kỳ người nào dám bàn tán.
Thực lực của Trần Võ Si thì bọn họ đã được chứng kiến, nhưng Trần Tử Phi còn mạnh hơn không chí là gấp mười, mà là gấp trăm Trần Võ Si!
Không hề nói quá lên một chút nào.
Theo hơi thở đó mà nói, thì một bàn tay của hần ta lè đủ đế nghiền nát Trần Võ Si!
Đó chính là sự chênh lệch!
Trần Tử Phi đảo mắt qua tất cả mọi người, đám đông không ai dám lên tiếng, thậm chí, cả cử động cũng không dám dù chỉ là một chút.
Trước mặt hắn ta, những người ớ đây không
khác gì thịt bò nằm trên thớt gổ, yếu ớt đến cùng cực.
Cuối cùng, ánh mắt hẳn ta dừng lại ở Trần Đức đứng gần mình nhất, khẽ mớ miệng: “Trần Võ Si, chết rồi?”
“ừm”.
Trần Đức gật đầu, không hề nhiều lời.
Nhận được đáp án, Trần Tử Phi lơ lửng giữa không trung, thả thần thức ra, nhanh chóng tìm thấy hơi thở chiến đấu còn sót lại trong không khí.
Một giây sau đó…
Ánh mắt hắn ta sáng như đuốc, sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Trần Đức.
Đồng thời, Trần Đức cảm giác được thứ gông xiềng vô hình nào đó đang lặng lẽ khóa chặt mình lại.
“Cậu giết?”
Trần Tử Phi khoanh tay, lại hỏi.
Giọng hắn ta rất lạnh, cũng vô cùng hờ hững. Đồng thời, hơi thớ cánh giới Hốn Nguyên khúng
bố trên người hắn ta cũng như núi lửa bùng nố, thối quét về phía Trần Đức, địch ý vô cùng rõ ràng.
Hắn ta không hỏi, mà là ép cung!
“Đúng, là tôi giết”.
Trần Đức lại gật đầu, không hề e dè một chút
nào.
Anh vừa mới dứt lời thì Tô Y Y cũng trợn tròn mẳt, khóe miệng đầy chua xót.
Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn lại bắt đầu sốt ruột không sao tả nổi.
Cái cậu Trần Bát Hoang này có hơi ngay thẳng, thật thà quá rồi đó?
Trước mặt anh không phải là con chó con mèo gì, mà là cao thủ còn mạnh hơn cả Trần Võ Si, là cảnh giới Hỗn Nguyên đấy!
Thực lực của hắn ta đủ đế nghiền nát tất cả mọi thứ!
Đối mặt với một người như thế, nói dối một câu không được hả? Lại… Lại trực tiếp thừa nhận thế này?