Trần Đức gật đầu.
“À, hôm nay tâm trạng tao không tệ, nói tao nghe xem mày không hiểu chồ nào, tao trả lời cho”.
Cấu Vương nói đầy mỉa mai, trêu tức.
Trần Đức đột nhiên cong môi cười, chế giễu: “Tôi cứ tưởng chó thành người rồi thì chỉ số thông minh sẽ cao lên một chút, ít nhất sẽ không lấy mắt chó nhìn người thấp, nhưng bây giờ xem ra chó thì vẫn là chó thôi, không đổi được thói ăn cứt!”
Giọng Trần Đức rất lớn, như thế anh sợ tên Cấu Vương kia không nghe rõ mình nói gì.
Với Cẩu Vương và Lão ưng, Trần Đức không hề khách sáo chút nào.
Hai người này mạnh lắm hả?
Đúng là có đó, nhưng chỉ là tương đối mà thôi, mạnh với người khác.
Nhưng VỚI anh hả, ha ha!
Lùi lại mười ngàn bước mà nói, dù Trần Đức yếu hơn bọn họ, anh cũng sẽ không dê dàng dâng quả
Sơn Hải ra, lại càng không chặt đầu mình xuống.
Trần Đức này khi còn là người thường đã lăn lộn trên chiến trường, trải qua lề rửa tội của súng đạn, cửu tử nhất sinh, chưa từng sợ hãi, chưa từng rút lui.
Một chó một chim này là cái thá gì?
Muốn đánh cứ đánh, muốn chiến cứ chiến.
Lại đi bảo anh tự xử? Bị ngu hay thiểu năng trí tuệ vậy?
Trần Đức vừa nói ra lời này, Đệ Ngũ Hiên, Bạch Tĩnh Vân hơi sững sờ, bị hù dọa!
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Trần Đức sẽ nói ra lời này, ngựa quen đường cũ chó thì vẫn quen ăn phân, đây quả thực là công khai khiêu khích làm nhục đối phương!
Trong tình huống bình thường, nhìn thấy bọn họ, không nói cầu xin tha thứ thì ít nhất cũng nên cung kính một chút, không phải sao?
Đệ Ngũ Hiên có thể hiểu được Trần Đức, chí ít ông ta đã thấy qua vé ngông nghênh và to gan của Trần Đức ở tộc Đệ Ngũ.
So sánh thì Bạch Tĩnh Vân quả thật không có cách nào hiểu được con đường trong đầu Trần Đức!
Đây chính là thuộc hạ của Trình Lực!
Hai Thánh Nhân chín giai!
Nói với bọn họ như vậy, hoàn toàn là tự tìm đường chết!
Mặt đẹp của Bạch Tĩnh Vân tái nhợt, hô hấp cũng có chút gấp gáp, cô ta thấp giọng nói: “Anh Trần, vẫn nên đưa quả Sơn Hải cho bọn họ đi, nếu không thì cậu của anh sẽ chết đấy!”
Nhưng,
Trần Đức giống như không nghe thấy, anh không thèm để ý đến cô ta, chẳng những không để ý, mà còn nói: “Hai người muốn lấy mạng tôi, muốn lấy quả Sơn Hải, có bản lĩnh thì tự đến mà lấy, chỉ biết lải nhải có ý gì?”
Cơ thế mềm mại của Bạch Tĩnh Vân run lẽn, lòng bàn tay tràn ra từng tầng mồ hôi lạnh!
Má ơi!