Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài, 19 cao thủ đi theo Thành Cực An đến lập tức hành động, từng bước từng bước áp sát Trần Đức và đền thờ của nhà họ Kỳ cùng với hơn 30 người nhà họ Chu.

Bốn năm mươi tên võ giả kia tụ tập lại với nhau tạo nên khí thế rào rạt giống như thần chết, sát khí vờn quanh trong không khí gây nên từng cơn sóng gợn. Đây gền như là thực lực mạnh của Vân Bắc, dù là bất cứ ai trong ba thành phố nơi đây cũng không thể chống lại được!

“Keng!”

“Choang!”

Mấy chục loại vũ khí khác nhau được rút ra từ trong tay họ, sát khí lạnh buốt, giây tiếp theo đã xông thẳng vào đền thờ. Hầu như ai cũng nhằm vào một mình Trần Đức!

Vì…

Chỉ cần giết Trần Bát Hoang thì còn lại đều là con kiến, châu chấu, một chân thôi cũng đủ để giết chết!

Đao, kiếm, giáo, búa… đủ loại vũ khí, rậm rạp đan vào nhau.

Ai cũng sử dụng tuyệt chiêu nhằm vào kinh mạch, ngũ tạng, lục phủ, đầu và một số vị trí quan trọng và trí mạng của Trần Đức.

Những cao thủ ấy tập hợp lại với một con số khổng lồ sinh ra sự biến chất về lượng. Có thể thấy được, trong không khí bắn lên từng tia lửa chói mắt, kiếm mang chớp lóe, đao ngân điếc tai.

Xung quanh Trần Đức bị vây kín mít không một kẽ hở, đừng nói là một người, dù là ruồi hay muỗi cũng không thể bay ra ngoài.

Lục Phong ngắm nghía viên bi sắt trong tay, lẳng lặng, thong dong nhìn chằm chằm cảnh tượng ấy. vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không, chẳng ai biết được ông ta đang nghĩ gì.

Mọi người trong nhà họ Kỳ lại sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.

Trong mắt Thành Cực An lóe lên vẻ kích động, khát máu!

Nhưng Trần Đức lại bình tĩnh, đứng im tại chỗ, không có bất cứ hành động nào như chẳng có việc gì. Anh như không thấy đao kiếm xung quanh, dù trời có sập, mặt mày vẫn lạnh tanh.

1m!

0.5m!

0,3m!

0,15m!

9cm!

Đao kiếm giống như thần chết đến lấy mạng người cách Trần Đức ngày càng gần, ngày càng gần. Nhưng, anh vẫn đứng im, thậm chí còn chẳng chớp mắt lấy một cái.

“Gì vậy trời, sợ ngu người rồi hả? Suy cho cùng, cũng chỉ là một thằng rác rưởi thôi sao?”, giờ phút này, ngay cả Lục Phong cũng không kiềm được mở miệng, cảm thấy hết sức thất vọng như một người bỏ ra một số tiền lớn để mua tấm vé đắt nhất để có chỗ ngồi tốt nhất, nhưng lại chờ đến một bộ phim bình thường như cừu vui vẻ và sói xám.

“Thứ vô dụng như thế thì chết cũng tốt”, Lục Phong kinh bỉ nói, trong ánh mắt hờ hững xuất hiện một luồng sát khí. Vốn, ông ta còn tưởng là một cao thủ, ai ngờ lại là một con kiến? Rác rưởi? Vô dụng như vậy? ông ta thật sự thất vọng.

Lại qua một giây, khi những vũ khí như đao kiếm ấy đã đến gần Trần Đức. Thậm chí, mũi kiếm và lưỡi đao còn sắp đụng vào lông tơ trên người anh thì…

Đúng lúc này, cuối cùng Trần Đức cũng hành động!

Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc sống còn ấy, anh rốt cuộc cũng ra tay. Bàn tay anh khẽ lật, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một thanh đoản kiếm, rồi vẽ một vòng trên không trung.

Một tiếng chói tai do vũ khí ma sát với nhau bỗng vang lên.

Ngay sau đó, một cảnh tượng đáng sợ đã xảy ra!

Những vũ khí như đao, kiếm, giáo, búa kia như bị một luồng sức mạnh cuốn đi, hướng đi chợt vặn vẹo, chếch đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK