Đứng trước một đao kia, giây phút ấy, Trần Đức bỗng quát lên một tiếng như rồng ngâm hổ gầm, lại giống như một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc.
Chữ cút ấy vừa xuất hiện, cả phòng nghỉ chợt… xuất hiện từng tiếng ong ong, dư ảm văng vắng bên tai.
Đi kèm với tiếng quát khủng bố ấy là một luồng sức mạnh thần thức đánh thẳng vào linh hồn như
một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên da thịt, trực tiếp bố lên linh hồn Mạc Ly Tiêu!
Mơ hồ có thể nhìn thấy trong không khí lóe lên một chữ “Vạn” rồi biến mất.
Vạn Tự Thiên Âm!
“Á!”, khoảnh khắc ấy, thanh đao trong tay Mạc Ly Tiêu chợt rớt xuống, hắn ta ôm lấy đầu hét lên thảm thiết, hai con ngươi như muốn trừng rớt ra khòi tròng, mặt mày trăng bệch như tờ giây.
Giờ phút này, một người luyện đao lại không thế cầm nổi thanh đao của mình.
Hắn ta đau đớn đến cùng cực, nhìn chằm chằm vào Trần Đức.
Khốn kiếp!
Khốn kiếp!
Khốn kiếp!
Trong lòng hắn ta tức giận điên cuồng, nỗi đau đớn từ thần thức khiến hân ta không ngừng run rẩy, sợ hãi, nổi đau đánh thẳng vào linh hồn thực sự quá đau đớn, dường như sẽ mất đi ý thức ngay tức khắc.
‘Thế mà chưa chết?”
Trần Đức rất bất ngờ, Vạn Tự Thiên Âm được tung ra trong lúc hắn ta không đề phòng, theo lý thì Mạc Ly Tiêu không sống nổi mới đúng.
“Đâu có dễ dàng như vậy, tuy thần thức tấn công rất đáng sợ, nhưng cũng không phải chỉ mình anh mới có phương pháp tu luyện thần thức và tiên đài, bọn họ cũng có”, Linh Lung nói: “Tuy có rất ít võ kỹ liên quan đến tính tẩn công của thần thức, nhưng vẫn có võ kỹ có tính phòng ngự, lại thêm sự che chở của tiên đài, đương sẽ không chết nhưvậy…”
“Nếu không, nếu gặp phải người chuyên tu hành võ kỹ thần hồn, há chẳng phải sẽ bị giết à?”
“Thì ra là vậy, thế… bổ thêm một đao vậy!”
Trần Đức bước ra một bước, tay niết ấn, trong tích tắc, lôi điện trong tay lóe lên đan xen, hoàn toàn nhấn chìm cả bàn tay anh, Nhân Vương Ấn, Trấn Lôi Ấn.
Ánh điện đan xen, sấm sét lóe lên, Trần Lôi Ấn vừa được tung ra, ánh mắt của cô Tư bên cạnh hoàn
toàn thay đổi, trong lúc điện lôi đan xen, cô ta lập tức nhận ra chiêu võ kỹ đó!
Anh ta… có quan hệ gì với nhà họ ưng?
Nhản Vương Ấn là võ kỹ tuyệt mật của nhà họ ưng, vốn không truyền ra ngoài, nhà cô ta và nhà họ ưng qua lại thân thiết nên biết rõ điều này…
Chẳng lẽ anh ta là người của nhà họ ưng?
Không, không phải, nhà họ ưng là hậu nhân của chim phượng hoàng, có khí tức đặc biệt, còn trên người Trần Đức rõ ràng không có.
Quan trọng nhất là tên trước mắt không chỉ biết Nhân Vương Ấn, mà còn biết võ kỹ thần hồn!
Cỏ ta có thể cảm nhận được, cảnh giới của Trần Đức nhiều nhất cũng chỉ là Địa Tiên tam trọng thôi, Địa Tiên tam trọng đã có thể sử dụng võ kỹ thần hồn, vô cùng yêu nghiệt, đáng sợ!
Đôi mât của cô Tư tràn đầy vẻ khiếp sợ, kinh hãi và hiếu kỳ.
Thực sự không thể tưởng tượng…
Trong lúc suy nghĩ trăn trở, một chiêu Trấn Lôi Ấn bồng giáng xuống Mạc Ly Tiêu, chung quy Mạc Ly Tiêu cũng là một thiên tài, có thể lọt vào bảng
hào kiệt, thì không có ai là dạng vừa, càng không phải kẻ tầm thường!
Kế cả có đau đớn đi nữa, hẳn ta cũng lập tức lấy lại tinh thần, nhặt đao trong tay giơ lên tiếp đón!
Cùng lúc đó, người đàn ông cầm kiếm đi theo hắn ta cũng ra tay, tuy hắn không bằng Mạc Ly Tiêu, nhưng cũng xếp vị trí thứ năm mươi sáu trong bảng xếp hạng, cũng rất cường mạnh!
Trước đó không ra tay là vì hẳn cho răng xử lý một tên rác rưởi trái đất, chỉ một mình Mạc Ly Tiêu là đủ.
Việc hần phải làm là trông chừng Trần Đức, không được đế Trần Đức bỏ chạy, nhưng bây giờ suy nghĩ này đã sớm tan thành mảy khói.