Mặc dù anh không muốn thừa nhận địa cầu nhỏ yếu, nhưng sự thật chính là thành Thông Thiên tùy ý chọn ra một người cũng đều có thể đè bẹp bất kỳ cường giả nào của địa cầu!
Đôi mát xinh đẹp cúa Ấn An Sương nhìn chằm chằm Trần Đức, thấy anh không bởi vì nhắc đến địa cầu mà tức giận, trong lòng tỏ ý khen ngợi anh nhiều hơn một chút, sau đó nói: “Còn giữa mười tám hạng, chênh lệch mổi hạng cũng không nhỏ, lấy Thiên Kiếm Tông làm ví dụ, mặc dù là thế lực hạng hai, nhưng bất kỳ một người thế lực hạng nhất nào cũng có thế tiêu diệt như giết một con kiến!”
Sắc mặt Trưởng lão Thiên Kiếm Tông lộ vẻ tức giận, rất không vui, muốn phản bác, nhưng lại không
thế phản bác, bởi vì, những gì Ấn An Sương nói là sự thật!
Ví dụ cùng là trưởng lão, nhưng với sức mạnh của Quách Ly Long, chí cần một tay là có thế đè bẹp, giết chết ỏng ta.
Đây là sự thật không thể tranh cãi!
“Vân Tiêu Giới rất lớn, thế lực nhất phấm là ba trăm người, thế lực nhị phấm là mười ngàn người, còn thế lực tam phẩm là ba trăm ngàn người”, Ấn An Sương nói tiếp.
“Trong đó, thế lực tam phấm hạng mười tám có một trăm năm mươi ngàn người, hạng mười đến mười bảy có một trăm ngàn người, hạng hai đến hạng mười có bốn mươi lăm ngàn người, thế lực hạng nhất chỉ có năm ngàn người, Tiêu Lôi Môn của chúng tôi chính là nằm trong năm ngàn đó.
“Nhiều như vậy sao?”, trong lòng Trần Đức chấn động, nhiều thế lực như vậy, Vân Tiêu Giới rốt cuộc lớn như thế nào chứ?
“Đúng vậy, nhiều như thế, mà đây không phái là tất cả, ngoài thế lực nhất phẩm nhị phấm tam phẩm, còn có mười sáu gia tộc lớn, ba nước lớn, tóm lại…”, Ấn An Sương điềm đạm nói.
‘Vê diện tích, quy mô mà nói có thể lớn gấp hai ba ngàn lần quê hương của anh, cũng chính là địa
cầu”.
Ấn An Sương nói đến đây, cô ta không nói tiếp nữa, mà cho Trần Đức thời gian tiếp thu, cô ta biết rõ Trần Đức có thể sẽ cảm thấy có chút khó chấp nhặn, suy cho cùng ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời lớn như nào, biển rộng ra sao?
Cho dù sau này thế nào, ít nhất Trần Bát Hoang của hiện tại cũng như ếch ngồi đáy giếng.
“Không hổ danh là Vân Tiêu Giới…”, Trần Đức cảm khái, mặc dù trước đó anh đã nghe Linh Lung nói qua về Vân Tiêu Giới, cũng biết một chút về tình hình của Vân Tiêu Giới, nhưng hiện tại nghe được Ấn An Sương nói chi tiết, trong lòng vẫn rất kinh hãi.
Những người thế tục trên địa cầu dốc sức tìm kiếm sinh mệnh bẽn ngoài địa cầu, nhưng đâu biết rằng những sinh mệnh này không ớ đâu xa, rất gần với họ, chỉ là bọn họ không muốn đến nơi như địa cầu mà thôi.
Anh cảm khái trong lòng, địa cầu quả thực quá nhỏ bé.
Ấn An Sương nói tiếp: “Vân Tiêu Giới quá rộng lớn, vì vậy mỗi thế lực đều có sự phân chia cảnh
giới nghiêm ngặt, một thế lực tam phấm hạng hai cho dù mất một ngàn năm cũng chưa chắc đã có thể thăng cấp lên hạng nhất”.
“Lấy một ví dụ thế này, đệ tử xếp hạng thứ hai mươi của Tiêu Lôi Môn là tôi có thế thách đấu với bất kỳ thế lực tam phẩm hạng hai cùng dưới hạng hai mà không bị đánh bại”.
Khi Ấn An Sương chậm rãi nói về tình hình của Vân Tiêu Giới, các thế lực hạng hai, hạng ba, hạng bốn và hạng năm ở xung quanh kẻ nào cũng căng thắng đến đố mồ hôi, bọn họ biết Trần Bát Hoang không biết về Vân Tiêu Giới, vì vậy mới muốn lừa lọc, lôi kéo về thế lực rồi nói sau.
Vì thế, tất cả mọi người đều hẹn ngầm không giới thiệu tình hình của Vân Tiêu Giới cho anh. Nhưng, Ấn An Sương lại nói ra, còn nói chi tiết như vậy!
Bọn họ còn tranh thế nào được đây? Chỉ cần biết tình hình phân chia thế lực trong Vân Tiêu Giới, e rằng đều sẽ lựa chọn thế lực tốt hơn, mạnh hơn, so với Tiêu Lôi Môn, bọn họ không có chút năng lực cạnh tranh nào.
Chênh lệch quá lớn!