Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thần hồn xuyên ra từ trong cơ thế Trần Đức, đó là Linh Lung, cô ta ngưng tụ thân hình, đến trước An Nhã Hi, chưa đến nửa hơi thở, bày đại trận khi thiên, trong thân thể nát vụn, từng đường quang hoa nhàn nhạt lấp lánh, đó là thần hồn của An Nhã Hi, Linh Lung đã trả giá bằng thiêu cháy tinh huyết, bảo vệ một chút tàn hồn sót lại của An Nhã Hi.
Đại trận khi thiên cắt đứt liên kết của khế ước, miền cưỡng bảo toàn tính mạng của An Nhã Hi: “Bát Hoang, Trần Nguyên Vũ buộc phải chết, hủy bỏ khế ước, nếu không, một khi không có đại trận khi thiên, thần hồn của An Nhã Hi sẽ hoàn toàn tiêu tan”.
Linh Lung vừa dứt lời, có thế thấy rõ ràng, chổ thiên linh cái của Trần Đức, ấn ký thiên tâm đã tách ra, hoàn toàn thoát khỏi cơ thế anh!
Nhưng Trần Nguyên Vũ lại không vui nối, lúc này, Trần Đức mờ đôi mắt máu, nhìn chẳm chằm ông ta, mái tóc đen đã biến thành trắng xám, huyết dịch trên người hấp khô, lộ ra cơ thế vạm vỡ, và khuôn mặt dính máu tràn đầy hận thù.
Bổng nhiên, Trần Nguyên Vũ biến sắc, vỏ cùng không thế tin nối.
Theo lý, ấn ký thiên tâm bị cưỡng đoạt cướp đi, chẳng phải sẽ bị thương nặng, nhẹ nhất cũng phải biển thành phế nhân sao?
Tại sao Trần Bát Hoang lại không bị ảnh hưởng gì?
Bất giác Trần Nguyên Vũ rùng mình ớn lạnh, sau đó nuốt chửng ấn ký thiên tâm, không suy nghĩ gì, quay người bỏ đi!
Lúc này, ông ta không dám không chạy!
Ông ta đã không còn con át chủ bài nào, đối diện với Trần Đức, ông ta lấy gì đế chiến đấu? Hiện giờ, cách duy nhất là rời khỏi nơi này, tìm một nơi hoàn toàn dung hòa ấn ký thiên tâm vào cơ thế!
“Soat!”
Tốc độ của Trần Nguyên Vũ cực nhanh, trong chớp mắt, đã ờ chổ cách ngàn mét.
Chỉ là ông ta cứ chạy mãi chạy mãi.
Đột nhiên, một bóng hình chặn trước mặt ông ta.
“Trần Nguyên Vũ, ông chạy đi đâu…”, giọng trầm thấp từ thốt ra từ trong cổ họng bóng hình đó, dường như ảm thành tử thần vang vọng.
Sắc mặt Trần Nguyên Vũ lập tức biến đổi, trở nên tái nhợt.
“Trần Bát Hoang…”
“Bành!”
Trần Nguyên Vũ muốn nói gì, nhưng Trần Đức không cho ông ta cơ hội lên tiếng, một quyền đã giáng lên mặt ông ta.
Cực cảnh, Tự Tại Thần Ma Công, lại thêm một phần sức mạnh của Lão Yêu Hoàng, chiến lực của Trần Đức đã có thể sánh với đế quân, thậm chí đã vượt đế quân, bất luận là tốc độ hay sức mạnh, Trần Nguyên Vũ hoàn toàn không thế sánh được.
Trần Nguyên Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, nắm đấm đã giáng xuống mặt ông ta.
Lập tức,
“Bành!”
Cả khuôn mặt Trần Nguyên Vũ nhanh chóng biến dạng, méo mó.
Sau đó lại một quyền tấn công vào lồng ngực Trần Nguyên Vũ.
“Phut!”
Nắm đấm xuyên qua thân thế của ỏng ta, trực tiếp đấm xuyên lồng ngực, nắm đấm lọt ra từ sau lưng ông ta, có thế thấy rõ ràng, trong lòng bàn tay cầm một quả tim, bóp mạnh, quả tim đó lập tức hóa thành nước máu, rơi xuống giữa năm ngón tay.
“Trần Bát Hoang, chúng ta đều là người của nhà họ Trần… chảy cùng dòng máu, tha cho tao, được… được không?”, một trái tim tổn hại cũng không phải là chí mạng với võ giả cấp bậc như Trần Nguyên Vũ, nhưng mức độ khủng bố đó còn kinh hãi hơn cái chết!
Trần Bát Hoang có thế dề dàng hủy trái tim ông ta, cũng cho thấy anh có thế giết ông ta bất cứ lúc nào!
“Đúng thế, chúng ta chảy cùng dòng máu…”, Trần Đức cất giọng khàn khàn: “Cho nên, ông mới không phải là con người, mà là súc sinh, tương tàn, giết lẫn nhau trong cùng tộc, nếu không phải là ông, có lẽ tôi đang ờ bên cạnh bố mẹ tôi, nếu không phải là ông, các anh em của tỏi vẫn còn sống”.