Ân Thập Nương luôn là nữ thần trong lòng bọn họ,
không một ai dám chấm mút hay khinh nhờn cô ta.
Phì Tứ đã từng suy nghĩ liệu rốt cuộc người như thế
nào mới xứng với cô ta.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần cao cao
tại thượng trong lòng mình lại bị Trần Đức đẩy ngã.
“Thế giới này thật điên r..: Phì Tử líu lưỡi, đứng ra
xa, trong lòng sắp coi Trần Đức là thần tượng đến nơi.
Nguyệt Nha đứng ở cửa, hai tay ôm trước ngực.
Cô ta là vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y, cũüng là em
gái kết nghĩa của anh trai Tiêu Mạn Y, lời dặn dò duy
nhất của anh trai cô ta chính là muốn cô ta bào vệ Tiêu
Mạn Y thật tốt.
Vì vậy mấy năm nay cô luôn ở bên Tiêu Mạn Y, đi theo
cô ta với thân phận vệ sĩ riêng.
Vì sự an toàn của Tiêu Mạn Y, cho dù Tiêu Mạn Y có
làm chuyện đó thì cô cũng sẽ không đi xa.
Nguyệt Nha đứng ở cửa, nghe bên trong thình thoàng
có tiếng thờ dốc nặng nề vọng ra, cô cảm thấy mặt mình
hơi nóng, cúi đầu xuống, chỉ mong bên trong kết thúc
sớm.
Tiếc rằng ông trời không cho cô được như ý muốn, âm
thanh bên trong không chỉ trở nên dồn dập hơn mà còn
càng lúc càng lớn.
Bên trong phòng tổng thống, lúc này cuộc chiến đang
diễn ra rất ác liệt.
Có lẽ là cánh đồng đã lâu không được tưới nước, bây
giờ vừa được tưới, nơi sâu trong cánh đồng lập tức trở nên phì nhiêu.
Tiêu Mạn Y điên cuồng đòi hỏi từ dưới lên trên.
Một lúc lâu sau đến khi mệt mỏi, cô ta mới bị Trần
Đức đầy về phía trước, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ
chữ ‘Hoang’ màu xanh được khắc ở nơi cực kỳ quyến rũ.
Hai cơ thể chồng lên nhau, áp sát rồi lại tách ra, sau
đó lại áp sát, Trần Đức và Tiêu Mạn Y dùng cách đặc biệt
này để tâm sự về một năm xa cách.
Nửa giờ trước hai người còn ở trên sofa, nửa giờ sau
đã vào phòng làm việc.
Nguyệt Nha ở ngoài cửa tường rằng đã kết thúc, đợi
chừng hơn mười phút thấy cũng đã ổn nên mới mở cửa đi
vào, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy hai người vẫn đang chiến đấu
hăng say trong phòng làm việc.
Thật tình cờ là cô ta vừa đúng lúc nhìn thấy nơi cao
vút của Trần Đức.
Đột nhiên cô ta hoàng sợ đi ra.
“Khốn khiếp, lâu thế”, Nguyệt Nha lầm bẩm, ngoài
miệng nói như vậy nhưng trong đầu lại bất giác nhớ lại
cảnh vừa rồi, sắc mặt cô đỏ bừng.
Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy thứ lớn như thế.
Nó lớn đến mức đáng sợ.
Nhưng dường như lại rất hấp dẫn, có ma lực đặc biệt.
“Quái lạ, trước đây mình chưa có suy nghĩ này bao
giờ”, Nguyệt Nha khó hiểu, ngẫm nghĩ một lúc càm thấy
có lẽ là vì trước đây toàn thấy của người đã chết.
“Không được, không được, mau quên đi”.
Nguyệt Nha lắc đầu, chì tiếc là không những không quên được, ngược lại hình ảnh càng ngày càng rõ, thậm
chí cô ta còn không kìm được bất giác tự thay Tiêu Mạn Y
trong cảnh vừa rồi thành mình.
Đêm nay đã định sẵn là đêm không ngủ.
Không chỉ Trần Đức và Tiêu Mạn Y, mà Phì Tứ, Nguyệt
Nha và nhóm vệ sĩ bên ngoài cũng không nhận được
mệnh lệnh, không dám rời đi, chỉ chờ ở ngoài.