Dù là tông chủ thì sao?
Tông môn quá yếu, ở nơi đó một khi không cẩn thận cũng sẽ bị bắt nạt, đặt biệt là loại thân phận thánh nhân môn phái truyền thừa Lưỡng Nghi Tông này, ai cũng muốn dùng hai chân đạp để biếu dương mình.
Cho nên,
Đại hội tỷ võ nhà họ Ưng không chắc chắn và mang tính nguy hiểm.
Trần Đức là hy vọng của Lưỡng Nghi Tông, nếu như anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong đại hội tỷ võ, nỗi đau này Lưỡng Nghĩ Tông không gánh nổi, càng không muốn đi mạo hiểm!
‘Tông chú, cứ giao chuyên này cho tôi”, Đồ Trường Sinh cung kính nói: ‘Tôi nguyện ý chọn ra ba đệ tử đi, cậu không cần đích thân lao vào nơi nguy hiểm”.
Trần Đức nhìn chắm chằm Đồ Trường Sinh, cuối cùng đã hiểu Lưỡng Nghi Tông thân lè môn phái thánh nhân mà tại sao lại sa đọa đến vậy.
Anh đã tìm hiểu qua lịch sử của Lưỡng Nghi Tông, sau khi thánh nhân chết, Lưỡng Nghi Tông bị cuốn vào một trận đại chiến, trong đại chiến, rất nhiều bảo vật quý, võ kỹ và công pháp bị cướp đoạt.
Từ đó về sau, Lưỡng Nghi Tông bắt đầu sa sút dần, từ thế lực chí cường, bắt đầu trở thành bẽn lề hóa.
Nhưng,
Đây chỉ là một trong những nguyên nhân,
Nguyên nhân lớn nhất e rầng vẩn lè vì phong cách làm việc của Lưỡng Nghi Tông quá bảo thủ hèn nhát!
Gặp phải chuyện gì, suy nghĩ đầu tiên mãi là nhịn, là tránh, là cụp đuôi làm người!
Trong tu hành, điều cần chú trọng là hiếu rõ ý niệm.
Phong cách làm việc như vậy làm sao hiểu rõ được?
Huống chi, lùi một bước nhịn nhất thời, thứ đổi lấy chưa chắc là trời cao biến rộng, gió ẽm sóng lặng, nhiều hơn chính là được voi đòi tiên, lòng tham không đáy!
Một mực nhân nhịn, trốn tránh, Lưỡng Nghi Tông sa sút đến như vậy, ngược lại cũng không kỳ quái.
Bên trong phòng nghị sự yên tĩnh vắng lặng.
Hồi lâu,
Trần Đức mới đưa mát nhìn về phía đôi mắt già nua của Đồ Trường Sinh, giọng anh chắc nịch: “Nếu như tôi nhất định phái đi thì sao?”
‘Tông chú…”
“Ý tôi đã quyết, đừng nhiều lời”.
Lời Trần Đức đã chẳc chắn, anh ngang ngược nói: “Tôi lè tông chủ, công việc trong tông tôi có thể không quản không hỏi, nhưng lúc tôi muốn quản thì không ai được phép cãi lại!”
Lời này vừa nói ra,
Cơ thể ba vị trướng lão hơi đình trệ, vẻ mặt bừng tỉnh, biết được quyết định của Trần Đức không có cách nào thay đối được, bọn họ chỉ có thể ngầm đồng ý.
ĐỒ Trường Sinh thở dài nói: “Không biết lần này tông chủ chuẩn bị dẫn theo ba vị đệ tử nào đến nhà
họ ưng?J
èTố đi một mình”.
Trần Đức lấy từ trên người ra ba túi đựng đồ rồi giao cho Đồ Trường Sinh:
‘Trong này có chút đan dược, sau khi tôi đi, túi thứ nhất phát cho đệ tứ ngoại vi Lưỡng Nghi Tông, túi thứ hai phát cho đệ tứ trung tâm, túi thứ ba đế ba người các ông và các chấp sự cùng hướng”.
“Ngoài ra…”
Trần Đức lấy ra một viên đan dược hai màu hắc bạch đan xen, anh đi đến trước mặt Y Thái Cực: “Lão Y, viên thuốc này cho ông, uống nó có thế khôi phục vết thương lúc trước đánh nhau với Quan Vân Dương”.