Còn Trần Bát Hoang thì sao?
Anh đến từ một nơi có tài nguyên cằn cỗi như Trái Đất!
Sự chẻch lệch giữa cả hai đâu chỉ là ngàn lần hay chục ngàn lần? Trân Bát Hoang lấy cái gì so với hắn ta?
Cho dù anh từ chối Thạch Thiên thì cũng đâu có mất mặt…
Giờ đồng ý rồi thì tuyệt đối là chán sống!
Có rất nhiều người đều thở dài, cho rằng Trần Đức còn quá trẻ nẽn quá cảm tính, mù quáng và ngu ngốc.
“Trần Bát Hoang…”, Trình Lâm Phong định khuyên, nhưng Trần Đức lại nói: “Tông chủ, ông yên tâm, tôi đều có quyết định của mình”.
“Haiz… được rồi!”, Trình Lâm Phong đành phải ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.
Tuy Hoa Linh Vy và Hồng Y đều lo lắng, song cũng không có khuyên anh.
Hai cô biết rất rõ, một khi Trần Đức đã đưa ra quyết định thì sẽ khó mà thay đối!
Quân tử chỉ nói một lời, lời đã nói ra thì không bao giờ thu lại!
Đây là Trần Đức, Trần Bát Hoang!
Có điều, Hoa Linh Vy đã chuẩn bị để ra tay giúp Trần Đức, dù có vi phạm quy định của thành Thông Thiên thì cũng sợ.
Còn Hồng Y, chẳng ai phát hiện, trong đôi mắt cô ta đã xuất hiện một vòng tròn màu đỏ nhạt trông
Không gian xung quanh cơ thể hơi dập dờn, vặn vẹo…
“Ha ha, đúng là tự đâm đầu vào chỏ chết mà!”
Quách Ly Long cười lạnh, trong con ngươi già nua tràn ngập vẻ mong đợi, chỉ cần Trần Đức chết thì ông ta có thể lấy lại số linh thạch đã bồi ra ngoài một cách dễ như trở bàn tay.
“Ha ha, hay lắm, Trần Bát Hoang!”, Thạch Thiên bước ra một bước, thoáng chốc, khí thế quanh người chợt bùng nổ.
Thiên Tôn tầng hai, Thiên Tôn tầng hai chân chính!
Sát khí trên người hắn ta như một con mãng xà đang quay cuồng, gần như hóa thành thực chất:
“Trần Bát Hoang, tao phải công nhận rằng trước đó đã xem nhẹ mày, nhưng đáng tiếc, mày có tư chất vỏ song thì sao? Cũng chỉ là một thằng ngu thôi! Không những tiến vào Lưỡng Nghi Tông, mà còn dám đồng ý lời khiêu chiến của tao. Lần này, tao sẽ không cho mày một cơ hội sống nào nữa!”
Trong khi nói chuyện, khí thế trên người Thạch Thiên vần không ngừng tăng lên, điên cuồng súc
thế. Trên bầu trời, thời tiết chợt thay đổi, gió lớn rít gào, sắc trời bắt đầu dần dần trớ nên âm u, không ánh sáng!
Trông hết sức chấn động!
Một trăm ngàn võ giả trong sân nhìn thấy vậy đều ngơ ngác, nghẹn họng nhìn trân trối.
Không hổ là thánh tử Vân Tiêu Giới!
Chí là thánh tử của một thế lực hạng ba thôi cũng đã có thế gây ra hiện tượng cỡ đó!
Vậy Ấn An Sương kia phải mạnh đến mức nào? Đám người Quách Ly Long lại mạnh bao nhiêu?
Trần Bát Hoang đều đâc tội những loại người khủng bố gì vậy?
“Mày nói nhảm nhiều ghê…”, Trần Đức có chút bất lực: “Tao chỉ muốn hỏi mày một câu là trận chiến sống còn giữa chúng ta đã bắt đầu chưa?”
“Đương nhiên là rồi!”
Thạch Thiên gật đầu, hẳn ta cũng không muốn chờ thêm một giây nào nữa, lộ ra vé tàn nhẵn kéo theo sự chấn động đầy trời xông về phía Trần Đức.
“Bắt đầu rồi hả? Vậy được rồi, hy vọng kiếp sau mày đừng có tơ tưởng đến người con gái cúa Trần Bát Hoang tao nữa!”
Đúng lúc này, Trần Đức chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó, trực tiếp tát một phát về phía Thạch Thiên.