Tuy đối với con cóc lưu lạc, những thương tích đó chỉ là thương ngoài da.
Nhưng, mẹ kiếp, con cóc lưu lạc đó là đại chí tôn đấy!
Đừng nói bị thương ngoài da, cho dù một cọng lông của nó, trên đời có mấy người có thế làm nó bị thương?
Không chỉ là các tu sĩ, ngay cả bốn đại chí tôn còn lại và Trần Nguyên Vũ cũng kinh ngạc ngây người!
Mà hơn trăm triệu người tàn sát bừa bãi trong thành Hiên Viên cũng dừng động tác theo bản năng, ngẩn người nhìn Trần Đức, nhìn con cóc lưu lạc đó, tò vẻ kinh hãi, không tự chủ dừng bước chân, không dám hành động nữa!
Dù sao, người có thế khiến con cóc bị thương ngoài da thì có thế lấy được tính mạng của họ!
Lúc này, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ, xung quanh Trần Đức hiện lên từng trận văn, những trận văn này lấy một milimets quanh người anh làm ranh giới, lóe lẻn quang hoa rực rỡ, trận văn quỷ dị như máy xay, bảo vệ anh nghiêm ngặt, thứ diệt trừ cái lưỡi, là những trận văn đó ư?
Trong lúc mọi người kinh hãi, nghi hoặc, đột nhiên, giữa trời đất, ánh sáng lóe lên, trong quang hoa nhiều màu sắc, rất nhanh, mọc ra máu thịt, làn da tinh khiết như tuyết thấp thoáng dưới hào quang đó, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
Tất cả mọi người đều ngây người!
Đẹp!
Thực sự quá đẹp!
Làn da như ngọc, thân hình lung linh, tuyệt đối là đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, bộ váy dài màu tím, cao quý và nho nhã, giống như công chúa đến từ trời cao.
Nhưng trong con mắt sáng đẹp dưới lông mi dài đó, lại lóe lên vẻ lạnh nhạt và âm lạnh!
Dưới đôi chân ngọc thon dài, đôi giày dầm một trận văn, đi vào khõng trung, cỏ ta bước đi, trận vản xung quanh cơ thế Trần Đức cũng bắt đầu từ từ mớ rộng ra.
Rất nhanh, như một tòa cung điện bao quanh Trần Đức.
“Năm tên đại súc sinh, khá lắm”,
Linh Lung đảo nhìn xung quanh, ánh mắt lướt đến con cóc, đại xà, vượn đỏ, cây cố, chuột khổng lồ, bọn chúng đứng ở năm hướng, bản thế vô cùng đáng sợ, giống như yêu hoàng giáng xuống, trấn áp một phương, nhưng khi Linh Lung lướt nhìn bọn chúng, lại tỏ ra rất thản nhiên, thậm chí, còn có vẻ khinh thường rõ ràng.
“Chỉ là một đám cá thối tỏm nát thôi, bản tiếu thư khuyên chúng mày, đến từ đâu thì cút về đó, dù sao, với cơ thế súc sinh tu luyện đến hôm nay cũng không dễ dàng”.
Giọng nhỏ nhẹ như có ma lực bay khắp bốn phương tám hướng, hoàn toàn lọt vào trong tai mỗi người.
Bọn họ bỗng đờ người, không thế tin nối nhìn bóng hình xinh đẹp đó.
Hơi thôn người!
Nhìn thế nào cô gái này nhiều nhất cũng chỉ là cấp thế tôn thôi phải không?
Lấy đảu ra dũng khí ăn nói với năm đại chí tôn như vậy?
Chỉ vì xinh đẹp ư?
Xinh đẹp cũng không thể làm cơm ăn mà!
“Cỏ gái, cô, đã chọc giận tỏi thành công rồi!”
Trong miệng con cóc bùng phát ra một giọng thô lổ, sau đó, từng cái bao lớn trên lưng bắt đầu nối lên.
“Ầm ầm ầm!”
Lát sau
Vô số cột trụ nước vọt lên tầng mây, như đầm lầy màu đen, bỗng chốc lấp đầy đại địa, những chổ bùn bẩn màu đen tràn đến, tất cả đều bị mục rữa ăn mòn, như đầm lầy hồng thủy giáng xuống, sôi sục, ùn ùn kéo đến tràn về phía thành Hiên Viên.
“Ngoáo!”
Đồng thời, con cóc tung người nhảy lên, dẫm vào bùn lầy màu đen, mau chóng xông về phía Linh Lung, giơ móng vuốt, như núi lớn ầm ầm xuống.
Ngoài thành Hiẻn Viên, Trần Nguyên Vũ cau mày, ông ta nhìn chằm chằm Linh Lung, lại không nhìn rõ lai lịch của đối phương, vì đế an toàn, trực tiếp nói với bốn đại chí tôn khác: “Các người cũng ra tay đi”.