Bố của gã gia tài bạc tỷ, là đại gia hàng thật giá thật!
Bố của Tôn Nhạc Dương ngay cả rắm của bố Trương
Từ Đằng còn chưa hít được!
“Anh Từ Đằng, anh định xử nó thế nào?”, Tôn Nhạc
Dương cung kính hòi.
“Chuyện này mày không cần lo”, hai tay Trưong Từ
Đằng cắm vào túi quần quay lưng, sải bước chân dài rời đi.
“Anh Hoang, anh Hoang!”
Trần Đức vừa vào trường không bao lâu, Đàm Thu đã
từ xa phi tới, mặt mày hớn hờ: “Anh Hoang, anh đoán
trúng phóc”.
“Thảo nào kích động như vậy”, Trần Đức nhíu mày:
“Chắc tối qua high lắm hà?”
“Ha ha ha. Tối qua đã lắm anh, con gái ở đó chịu chơi
cực”, nghe Trần Đức nói vậy, Đàm Thu nhớ lại tối hôm qua
Lục Hoàn Kim gọi mấy cô nàng bốc lửa đến làm ấm
giường cho cậu, không khỏi tấm tắc khen ngợi.
“Nhưng mà không phải vì việc này mà tôi cười đâu, mà
là con à Tô An Khê kia kìa, anh biết không, hôm nay ả đến
trường xin nghì, mồm sưng như mõm lợn ấy”.
Đàm Thu móc điện thoại, mở ảnh chụp ra: “Hình này
tôi mới chụp lúc sáng đó”.
Trong ảnh, mồm Tô An Khê sưng vêu đò rựng lên,
hệt như hai khúc lạp xưởng treo trên miệng, trông cực kỳ lố.
Việc này là đương nhiên, đêm qua à ăn và cũng đâu
có ít.
“Sáng nay giàng viên hòi cô à bị làm sao, à nói tối qua
đi đường bị ngã, ngoài à ra còn có cả đám Lôi Long đều
xin nghỉ hết, không đứa nào đi học”.
Cứ nhớ lại nỗi nhục tối qua, rồi lại nhớ tới hậu quả của
đám người đó, Đàm Thu hà hê vô cùng.
“Chúng nó vậy là đáng đời”, Trần Đức lạnh nhạt đáp,
bọn Lôi Long mặc dù cũng gọi là có tiền, nhưng trước mặt
Lục Hoán Kim và Phì Tứ, căn bàn chẳng là cái đinh gì.
“Anh Hoang, còn một việc tôi muốn nói”, ánh mắt Đàm
Thu thoáng chút rối rắm.
“Chuyện gì?”
“Trương Từ Đằng đã trở lại”, Đàm Thu nói: “Rất lâu rồi
gã không có đi học, lần này trở lại, nghe nói… hình như là
tìm anh đó”.
“Tìm tôi?”, Trần Đức cau mày: “Tìm tôi làm quái gì? Tôi
có quen biết gì gã đâu?”
“Anh Hoang, bởi vì anh dám công khai tuyên bố Tổng
Ngữ Yên là vợ chưa cưới của anh nên đã chọc giận gã,
trước đây gã vẫn luôn theo đuổi Tống Ngữ Yên, hơn nữa,
quan trọng nhất chính là Tống Ngữ Yên cũng có chút cảm
tình với gã”.
“Anh nói xem, gã không tìm anh thì tìm ai?”
“Tôi chẳng quản nổi ga”, Trần Đức không chút hứng
thú: “Gã muốn tìm tôi cũng được thôi, tôi cũng muốn xem
thừ cậu ấm siêu giàu này trâu bò cỡ nào”.
“Bố gã là Trương Thiên Dương, đứng thứ năm trong
hàng ngũ đại gia thành phố Tần, làm bên bất động sản”.
Đàm Thu nói: “Đó là đại gia hàng thật giá thật, Lục
Hoán Kim hay Phì Tứ tối qua e rằng chà là gì đối với ông
ta đâu, anh Hoang à, anh phải cẩn thận đấy”.
Nhắc đến Trương Từ Đằng, Đàm Thu có hơi nao núng,
gã này trước đây từng làm nhục, hành hạ cậu.
Chính vì gã mà mấy năm nay Đàm Thu mới tự ti
như vậy!
Nếu không có sự xuất hiện của Trần Đức thì không
biết cậu còn tự ti, bị người khác bắt nạt đến bao giờ.
Nhưng mà..
Thoát khỏi tự ti thì thế nào? Trương Từ Đằng vẫn là
đình núi mà cậu không thể vượt qua, nếu gặp phải Trưong
Từ Đằng, dù muốn cho gã một trận, chỉ e chưa kịp đến
gần đã bị đám vệ sĩ xô ra rồi.
Sự thật cứ trêu người thế đấy.
Đối với Trương Từ Đằng, cậu chì có nước bó tay.
“Trương Thiên Dương, đại gia đứng thứ năm thành
phố Tần?”
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Trần Đức trở nên đăm
chiêu, không ngờ Trương Từ Đằng lại là con trai ông ta.
Còn nhớ hai năm trước quen với Trương Thiên Dương,
lúc đó ông ta đi đến trại giam của anh, Trương Thiên
Dương lúc đó thân mang trọng bệnh, sắp chết đến nơi,
không biết nghe ai nói đến Sửu gia, bèn đến xin chữa bệnh.
Sửu gia rất sắt đá, hoàn toàn không đếm xia đến ông
ta, ông ta quỳ gối trước cửa phòng giam, khốn khổ van xin
suốt ba ngày ba đêm.