Hiện thực đã tát mạnh hắn một cái, thực lực của Trần Đức thực sự khiến người ta bất ngờ!
Hân không thế không ra tay, nếu Mạc Ly Tiêu chết ớ đây, hắn cũng sẽ không được sống yên ổn!
Không chỉ có hắn, nô bộc chấp kiếm của cô Tư cũng ra tay, không thể nhẫn nhịn Trần Đức lợỉ hại như vậy, ba cường giả liên thủ cùng ra tay, lỉnh khí dập dờn, vô cùng đáng sợ.
‘Thần Võ Kiếm!1
‘Bá Diệt Quyền!
Người đi theo Mạc Ly Tiêu vung kiếm, nô bộc chấp kiếm ra quyền, điên cuồng bá đạo, không hề nương tay, trực tiếp sử dụng năm trăm phần trăm sức mạnh giết về phía Trần Đức.
“Toái Mộng Trảm!”
Cũng đúng lúc này, Mạc Ly Tiêu cũng sử dụng võ kỹ, phối hợp khá ăn ý với hai người kia, chém xuống.
“Ỷ thế đông người hả?”
Trong lòng Trần Đức trầm xuống, đối phương thực sự muốn dồn anh vào chỗ chết, phong tỏa hết đường lui của anh, vốn không muốn cho anh một chút cơ hội sống.
“Cửu Trọng Cực Ảnh!”
Trần Đức không hề lơ là, thi triển cửu Trọng Cực Ảnh, khí tức trong cơ thể tăng lên vùn vụt, sức mạnh, tốc độ, linh khí, thính giác, thị lực, thần hồn, tất cả đều tăng lên cùng lúc!
Trấn Lôi Ấn bên tay trái anh bỗng cường mạnh gấp mười lần.
Cùng lúc đó, tay phải anh cũng bắt đầu niết ấn.
Động tác cực nhanh, giữa các ngón tay xuất hiện ảo ảnh lấp lóe, trong phút chốc… linh khí trong tay anh sôi sục, hội tụ, nổi lên một đại ẩn, khí tràng hủy diệt đáng sợ dâng lên, thanh thế kinh người.
Ấn thứ hai Nhân Vương Tam Ấn, Binh Thiên Ấn!
Trần Đức đã khố luyện rất lầu, sớm đã nắm vững ấn thứ hai đến bảy tám phần, lúc này thi triển ra như thiên thần giáng xuống, một tay cầm nắm giữ lôi điện, một tay cầm đại ấn, tiến về phía trước như mãnh hổ, cùng lúc đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đao, kiếm, quyền, và Trấn Lôi Ấn, Bình Thiên Ấn của Trần Đức tiếp xúc, va chạm đập vào nhau!
Trong con mắt của hàng vạn người, lôi điện cuồn cuộn như một con dã thú nuốt chửng đao, kiếm và một quyền đó.
“Phụp phụp phụp!”
Đao quang lấp lánh, kiếm thế kêu ù ù, một kiếm một đao một quyền, dốc toàn lực ngăn chặn Trấn Lôi Ấn, ba người chỉ cảm thấy toàn thân run lên dữ dội, cánh tay tê dại.
Tuy là vậy, nhưng ba người không có gì đáng
ngại, họ thực sự rất mạnh, kể cả Trần Đức thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh cũng không khiến họ bị thương nặng.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, sau khi điện lôi biến mất, lại thấy kim quang cuồn cuộn lấp lánh, một đại ấn sắc vàng tỏa bốn phía bỗng bao trùm lấy họ.
Ầm ầm!
Sau đó, đại ấn sắc vàng giáng xuống, như trăm ngàn dãy núi, lạỉ như bầu trời sập xuống, khí thế ngút trời, không gian vo ve, ép xuống nặng nề!
“Sao lại thế!”
Ba người Mạc Ly Tiêu gào lên tức giận, bọn họ bị ép dưới đại ấn sắc vàng, không thể chống cự, mặc dù thỉ triển võ kỹ phòng ngự, chống đỡ một vùng sáng, nhưng vẫn bị ép sập, nghiền vụn trong nháy mât!
Thiên Bình Ấn che khuất bầu trời, không gì có thể đấy lùi, không gì có thể ngăn cản, trong tích tắc, ngay cả mặt đất cũng bỗng sập đố, cả một vùng hoang tàn, hỗn loạn!
Xung quanh, các võ giả vốn đang nghỉ ngơi, xem kịch vui đều thộn mặt, người nào cũng cố hết sức tránh xa, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh chấn
hãi đó.
Trong lúc kinh hãi rùng rợn, ánh mắt nhìn Trần Đức cũng thay đối liên tục, từ coi khinh, khinh thường, trờ thành kinh hãi, run sợ!