ưng Chiếu lắc đầu, nhìn lướt qua ưng Chính Kỳ hốc mắt đỏ bừng ngồi cuối cùng, ông ta thản nhiên nói: “Một con kiến hôi mà thôi, hà cớ gì để ông đi giải quyết? Nghe nói phong ấn của Thanh Vũ là vì cứu một người địa cầu nên mới cưỡng ép phá hủy? Trên người tên nhãi kia ngược lại có mấy phần khí tức của người địa cầu, có lẽ là hẳn tới cứu Thanh Vũ”.
“Nếu hắn muốn đến thì cứ đế cho hắn đến, bốn vương muốn nhìn xem sau khi tên nhãi ngông cuồng này đi tớl thiên điện có thể tiếp tục điên cuồng nữa không”.
“Đại trưởng lão, ông truyền lệnh xuống, bất kỳ ai
cũng không được cản hân!”
“Rõ!”
Lão giả gật đầu, cũng không có nói ra bất cứ dị nghị nào.
Suy cho cùng,
Một tên nhãi Thông Thần Nhất Trọng mặc dù có chút yêu nghiệt,
Nhung,
Bọn họ cũng không đế trong mắt.
Mười người ngồi trong thiên điện, nào ai không phải Thần Thông sáu mươi giai trở lên?
Huống chi,
Còn có Chiếu Vương trấn giữ!
Ưng Chiếu cấp bậc gì?
Thần Vương!
Thần Vương chân chính!
Mười vị cường giả cao cấp từ Thần Tôn sáu mươi giai trớ lên trong thiên điện vào tay Ưng Chiếu,
tuyệt đối không qua nửa chiêu!
Huống chi,
ưng Chiếu chỉ là một trong những Thần Vương!
Ớ nhà họ Ưng còn có hai vị Thần Vương nổi danh lâu đời trấn giữ!
Đây,
Chính là sức mạnh nhà họ ưng!
Mặc dù Trần Bát Hoang biếu hiện kinh khủng, đối với bọn họ mà nói cũng chí một con kiến, chí là trong bầy kiến có một con kiến mắt sáng hơn chút xíu mà thôi.
Bọn họ căn bản không cần đế ý,
Ngoài thiên điện, ba chục ngàn cường giả đứng sừng sững dày đặc, giống như thùng nước bao vây toàn bộ thiên điện, trong đó cường giả cảnh giới Thần Tôn gần như có hơn chục ngàn người, bọn họ tập trung một chỏ, yên lặng không tiếng động, giống như biển lớn tĩnh lặng!
Một đường kim quang chiếu xuống,
Trần Đức rơi xuống từ trên trời, linh khí toàn
thân sỏi trào bùng nố!
Kim quang lấp lánh, cực kỳ chói mắt!
Đối mặt với ba chục ngàn cường giầ, trên mặt anh vẫn không có chút dao động gì.
Trần Đức đi về phía trước, nơi anh đi qua, những võ giả kia không những không ra tay, ngược lại liền rối rít nhường đường.
“Nhũng người này giống như không có ý ra tay”, lông mày Trần Đức nhướng lên, cực kỳ kinh ngạc.
“Chính xác, nhưng tên nhãi anh vẫn cẩn thận một chút”, Linh Lung nhẳc nhở: “Khí tức của Ưng Thanh Vũ ớ trong điện đường phía trước!”
“ừ, tôi biết”.
Không cần Linh Lung nói, anh đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ưng Thanh Vũ!
Trong chốc lát rơi xuống đất, anh đã nghe thấy,
Cho dù,
Cách cửa lớn thiên điện một hai ngàn mét,
Nhung,
Tiếng kêu thảm thiết đau đến tê tâm liệt phế vẫn vang vọng sâu thẳm bên tai anh,
Con ngươi Trần Đức giữa tiếng la hét thảm thiết lại càng thêm lạnh lẽo ảm đạm, trong lồng ngực lửa giận không ngừng va chạm sôi trào!