Đạm Đài Nguyệt đang định mở miệng thì trên không chợt vang lên một tiếng sấm.
Thoáng chốc, bầu trời đêm tối tăm bỗng trở nên sáng ngời.
Đó là một tia chớp giáng xuống từ trên trời, thắp sáng cả Lạc Hoa cốc.
Giây tiếp theo, một bóng người bỗng hạ xuống Lạc Hoa cốc, rớt thẳng xuống trước mặt Tư Mã Lâm!
Tia chớp sáng lóa ấy chính là phát ra từ trong tay anh!
Gần như cùng lúc đó…
“Vù, vù!”
Anh giơ tay lên, tia chớp lóa mắt kia lập tức bao phủ Tư Mã Lâm.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”
Cơ thể Tư Mã Lâm giống như bị nghiền nát, kế cả sợi xích sắt trong tay gã cũng vỡ vụn!
“Ầm!”
Cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu không chút sút mẻ rơi xuống đất.
“Giờ, mày đã biết là ai chưa?”
Người đến đương nhiên chính là Trần Đức.
Anh nhìn chằm chằm cái đầu vẳn còn chút sức sống kia, nhàn nhạt nói một câu, sau đó khẽ búng ngón tay một cái.
“Đùng!”
Đầu của Tư Mã Lảm hoàn toàn hóa thành một bãi thịt nát, máu me văng khắp nơi.
“Nguyệt, xin lồi, giờ anh mới đến”.
Sau đó, Trần Đức bước đến trước mặt Đạm Đài Nguyệt, lấy khăn tay ra, chẳng coi ai ra gì lau nước măt cho cô ấy.
“Là anh sai, khiến em chịu tủi hờn rồi, xin lỗi
em .
Đạm Đài Nguyệt kinh ngạc nhìn Trần Bát Hoang dịu dàng ấm áp trước mặt mà ngơ ngác, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không?
Nhưng, cô ta vẳn phản xạ vươn tay ôm lấy Trần Đức giống như một cô gái nhỏ bình thường làm nũng, bật khóc: “Đồ khốn, đồ khốn, sao anh lại tới đây, ai bảo anh đến?”
“Người con gái của anh bị ức hiếp thì sao anh lại không đến cho được? Em đó, sao lại lừa anh chuyện ở núi Bách Thú chứ”, Trần Đức ôm lấy Đạm Đài Nguyệt, vuốt ve mái tóc của cô ấy nói.
“Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, biết không?”
“Anh đến thì được gì chứ? Anh tới làm gì? Chịu chết hả?11, Đạm Đài Nguyệt vẳn nức nở, cô ta đã biết đây không phải mơ, mà là thật nên lo lắng, trách móc nói.
Chỉ có điều, bên cạnh những trách móc ấy lại là sự hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Biết rõ sẽ chết vẫn muốn đến cứu cô ta, nói cách khác, Trần Bát Hoang cũng yêu mình, vì mình mà ngay cả chết cũng không sợ, chẳng phải sao?
“Khốn kiếp!”, đúng lúc này, một giọng nói âm trầm, hung ác cùng với vô vàn sát khí chợt truyền đến!
Bầu trời lập tức càng trở nên âm u và tối tăm
hơn.
Chỉ hai từ mà đã khiến Lạc Hoa cốc chấn động, hơn một nửa kiến trúc ầm ầm sập xuống!
Là Tư Mã ôn!
Ông ta nhìn bãi máu loãng cách đó không xa mà ngây ra hơn 10 giây. Lúc này, cuối cùng cũng bùng nố!
Linh lực bao la bát ngát bá đạo, điên cuồng tỏa ra từ trên người ông ta, vô sô’ đóa hoa xung quanh lập tức gãy rạp, chết héo.