Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phút chốc, 30 ngàn người và vài tên trưởng lão còn lại đồng loạt xông về phía Trần Đức.

“Nhóc Trần, e rằng lần này rắc rối to rồi!”, bên trong thức hải, Linh Lung biến sác. Nếu chỉ là 30 ngàn người kia thì còn có sức đế đánh, nhưng lại có thêm vài tên trưởng lão Thần Tôn tầng 7, tầng 8, thậm chí là tầng 9 thì mình Trần Đức một cây làm chẳng nên non!

“Đúng vậy!”

Trần Đức cười khổ, nhưng cũng không có lui về sau dù chỉ nửa bước.

Anh thôi thúc Ly Hỏa, thoáng chốc, ngọn lửa chợt quay cuồng khắp mọi nơi.

Trong biến lửa, Trần Đức giống như một chiến thần, vằn vung nắm tay, không ngừng đấm lên trận văn.

“Phụt!”

Trần Đức đúng là vần không thế chống lại thế công của 30 ngàn người cộng thêm và tên trưởng lão. Anh phun ra một ngụm máu tươi, tim gan phèo phối suýt vỡ vụn.

Một đợt chưa xong lại tới thêm đợt nữa, trên quảng trường rộng lớn giống như hình thành một tầng sóng thần quay cuồng cuồn cuộn ập về phía Trần Đức!

“Keng!”

Đúng lúc này, bỗng dung, một cây trường kích màu đen chợt cắm xuống sau lưng Trần Đức, chặn lại một đợt tấn công cho anh!

Tôi xem ai dám đụng tới cậu ta!‘

Cùng lúc đó, một bóng người già cả nắm trường kích trong tay, nhưng dáng người lại thắng như tùng chặn trước mặt Trần Đức.

Người đó chính là ưng Chính Kỳ – ông nội ưng Thanh Vũ!

Ông ta tóc bạc như thác bay múa giữa không trung, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào hơn 30 ngàn người kia!

“ưng Chính Kỳ, ông làm cái gì đó!”, một trướng lão tức giận, nhìn chòng chọc vào ông ta quát: “ông dám phản bội nhà họ Ưng?”

“Ha ha, tôi phản bội nhà họ Ưng?”, Ưng Chính Kỳ cười gằn, khàn cả họng nói: “Mấy năm nay, không có lúc nào là tôi không đóng góp cho nhà họ Ưng, nhưng gia tộc lại đối xử như thế nào với Thanh Vũ?”

Thanh trường kích đen thui trong tay Ưng Chính Kỳ rung lên.

“Rắc!”

Một sức mạnh khủng bố trực tiếp cât đứt không gian vạch ra một vết rách ngăn cách Trần Đức với bên ngoài!

Còn ông ta lại chẳn trước mặt vết rách, dáng người thắng tắp, căm giận nhìn 30 ngàn người kia:

‘Khỏi phải nói nhiều, muốn chiến thì chiến!”

“Vụt!”

“Vụt!”

“Vụt!”

Đúng lúc này, lại có ba bóng người bay tới.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên và một thanh niên hai mươi mấy tuổi.

Ba người đứng sóng vai với ưng Chính Kỳ.

Người đàn ông khôi ngôi tuấn tú, dáng người cao to. Người phụ nữ lại vẫn còn nét yểu điệu, khoác áo choàng màu đỏ, quắc thước không gì đáng mày râu.

Thanh niên lại tư thế oai hùng, tuy chỉ là Thần Tỏn tầng hai, nhưng vẫn không chút sợ hãi.

Trần Đức kinh ngạc, không ngờ họ sẽ đến giúp đỡ.

“Trần Bát Hoang, tôi là bố Thanh Vũ, tên là ưng Cửu Sâm”, người đàn ông đưa lưng về phía Trần Đức, tự giới thiệu.

“Tôi tên là Yến Vân”, người phụ nữ nói: “Mẹ của Thanh Vũ!”

Thanh niên cũng nói: “Tôi là anh trai Thanh Vũ, Ưng Khinh Huyền!”

“Trần Bát Hoang, lúc trước, chúng tôi không có can đám và cơ hội cứu Thanh Vũ, là chúng tôi có lôi với con bé”, Ưng cửu Sâm cười khổ nói: “Chỉ mong mất bò mới lo làm chuồng vẫn chưa muộn”.

“Chúng tôi sẽ ngăn cán 30 ngàn người kia giúp cậu!”

“Vận mệnh và tương lai của Thanh Vũ, tôi lấy danh nghĩa một người bố của con bé giao nó cho cậu, cũng lấy thân phận ấy cầu xin cậu…”

“Cầu xin cậu nhất định phải cứu con bé ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK