Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha… vậy cũng được”, bên cạnh gã, tên người hầu kia cũng tỏ vẻ đắc ý: “Trước khác nay khác, lúc trước Lục Phúc luôn ngăn cản cậu Mục qua lại với Lục Thư Tuyết, nhưng hiện tại, cậu đã có thể đứng trước mặt Lục Thư Tuyết, giao lưu trao đổi thật tốt với cô ta rồi”.

“Dù sao vẫn còn vài ngày lộ trình nữa mới đến nhà họ Lục, trên đường đi, nếu cậu Mục có thể chiếm được cô ta thì… he he, ngày sau, nói không chừng nhà họ Lục sẽ thuộc về cậu rồi”.

Tên đàn em nhấn mạnh hai chữ “trao đổi” bằng giọng điệu cực kỳ quái đản.

“Thông minh”, cậu Mục cười một cách khoái trá, sau khi tán dương đàn em, gã mới nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta đến trước đợi bọn họ”.

“Vâng!”

Đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước, càng lúc càng xa.

Trần Đức ẩn mình trên chạc cây, anh đã ẩn giấu hơi thở của mình nên đám người phía trước không hề phát giác.

Không bao lâu sau!

Đại khái khoảng năm phút!

Có hai bóng người xuất hiện.

Lần này là một nam một nữ.

Nam độ khoảng 50 – 60 tuổi, là một ông lão ăn mặc khá là bảo thủ, cánh tay phải của ông ta chỉ còn lại một nửa.

Hiển nhiên, cánh tay này vừa bị chém đứt không lâu và chỉ được băng bó qua loa, trên băng gạc rỉ ra rất nhiều máu. Mặt ông ta trắng như tờ giấy, hơi thở bất ổn, trạng thái cực kỳ tệ hại.

Cô gái còn lại mặc một bộ đồ tím, bên trên cũng có dính máu, vài chỗ đã bị rách toạc ra, để lộ da thịt trắng như tuyết.

Thoạt nhìn, hai người này có chút thê thảm, lúc này, kiếm mang theo trên người đã được dùng làm gậy để chống đỡ thân thể, gian nan bước từng bước một.

“Cô chủ, chúng ta đi nhanh một chút, chỉ cần gặp được mấy người Mục Lâm là sẽ an toàn”, giọng ông lão mang theo mừng rỡ và kích động: “Cô ráng kiên trì thêm chút nữa!”

“Bác Phúc, tôi biết rồi!”

Lục Thư Tuyết khẽ gật đầu.

Thật ra cô ta đã rất mệt, suốt mấy ngày chạy trối chết, cô ta đã cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cố gật đầu, cắn răng đi về phía trước.

“Biết chắc sẽ chết mà vẫn còn cố giãy dụa, các người không thấy mệt à?”

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, kế đó, có một bóng người nhanh chóng đáp xuống đất.

Người nọ vững vàng hạ xuống trước mặt Lục Thư Tuyết và Lục Phúc.

Nhìn thấy hắn, Lục Thư Tuyết và Lục Phúc đồng thời đề cao cảnh giác.

“Cô chủ, cô lui ra sau đi!”

Gần như theo bản năng, Lục Phúc lấy ra một cây đoản đao, nắm chặt trong tay, cắn răng nói: “Mãng Tùng, các người cũng là người của nhà họ Lục, nhất định phải giết chúng ta sao? Năm đó, ông chủ đã đối xử với các người không tệ, lương tâm của anh bị chó ăn à, sao lại vong ân phụ nghĩa như vậy hả?’

Đó là một gã mặc áo đen, trên khuôn mặt vuông của gã tràn đầy sát ý, lộ vẻ lạnh lùng và vô tình.

Gã liếc nhìn cánh tay đã bị chặt đứt của Lục Phúc cùng với máu trên người Lục Thư Tuyết, người nọ không trả lời câu hỏi của Lục Phúc mà nói: “Xem ra, ba tên đồng bọn của tôi đã bị hai người giết chết, có đúng không?”

“Vâng, nhưng chúng tôi cũng đã trả một cái giá đắt”, trên khuôn mặt trắng trẻo của Lục Thư Tuyết lộ vẻ tuyệt vọng.

Hai người bọn họ liên tục đối chiến với ba người, đã sớm sức cùng lực kiệt, hơn nữa, Lục Phúc cũng đã mất đi một cánh tay.

Hiện tại, bọn họ thật sự không có cách nào đối kháng với Mãng Tùng.

Chẳng lẽ cô ta sẽ chết ở đây?

Cô ta thở dài.

Mãng Tùng là cao thủ Linh Căn trung kỳ, Lục Thư Tuyết không có lòng tin có thể đánh lại gã.

“Lục Phúc, tôi có thể cho phép hai người tự sát, xem như báo đáp ân tình của ông chủ năm xưa. Hẳn ông biết rất rõ, chưa từng có kẻ nào chết toàn thây trong tay tôi?”, Mãng Tùng lạnh lùng nói: “Đừng trách tôi vong ân phụ nghĩa, đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho các người”.

“Hừ, muốn làm tổn thương cô chủ thì trước hết bước qua xác tôi đã”, bác Phúc ra tay, cây đao trong tay ông ta lóe lên.

Có điều…

Ngay sau đó.

Keng!

Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Đao trong tay Lục Phúc bị gãy làm đôi.

Mãng Tùng chỉ dùng một tay đã đánh gãy đao của Lục Phúc.

Mặt gã không có chút cảm xúc: “Liều mạng chống cự à? Nếu ông đã ngu xuẩn như vậy, thì để tôi tiễn ông một đoạn đường”.

Tay còn lại của Mãng Tùng bắt được một đoạn đao gãy, liền thuận thế chọc vào bụng Lục Phúc.

“Đừng!”

Lục Thư Tuyết hoảng hốt, bất giác thét lên khi thấy Lục Phúc sắp bị giết.

Nhưng ngay lúc đó, gần như chỉ trong một tích tắc.

“Rống!”

Trong rừng vang lên tiếng sư tử gầm.

Kế đó, xa xa, một con sư tử hung hăng nhảy chồm lên, trên lưng nó là Mục Lâm. Nó bay vọt qua người Mãng Tùng, sau đó hạ xuống sau lưng gã.

Phập!

Cây dao găm trong tay Mục Lâm trực tiếp đâm vào lưng Mãng Tùng.

Dao trắng đi vào, dao hồng đi ra.

Mãng Tùng đờ người, gã đau đớn xoay đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì đó nhưng không còn kịp nữa. Gã đã ngã lăn ra đất, miệng trào ra máu tươi.

“Giết hắn!”

Thoáng cái, đám tôi tớ sau lưng Mục Lâm đã lao đến, thẳng tay giết chết Mãng Tùng.

Cách đó không xa, trên chạc cây, Trần Đức lẳng lặng quan sát tất cả.

Thứ nhất, anh biết chắc chắn đám người Mục Lâm sẽ ra tay, bởi vì bọn họ đã sớm đứng quan sát từ xa.

Thứ hai, ở cái nơi xa lạ, không hề nói đạo lý này, anh cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ yên lặng chờ đợi những người này rời đi.

“Mục Lâm!”

Bên dưới, nhìn thấy người đến, khuôn mặt già nua của bác Phúc lộ vẻ mừng rỡ, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều, mới đây thôi, mạng ông ta còn như chỉ mành treo chuông, nếu không có Mục Lâm thì…

Ông ta ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc: “Mục Lâm, nhờ có cậu, nếu không thì chú Phúc đã chết ở đây rồi”.

Chỉ chênh lệch một giây mà thôi!

Nếu Mục Lâm xuất hiện muộn một giây thì…

Hiện tại e là người chết không phải Mãng Tùng.

Mà chính là ông ta!

“Chú Phúc, không nên nói vậy, năm đó, cũng là chú nhìn tôi lớn lên, không phải sao?”, Mục Lâm đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Phúc, gã vẫn ngồi trên con sư tử dũng mãnh kia, khóe môi nhếch lên, không chút che đậy sự mỉa mai của mình.

“Bất kể thế nào vẫn phải cảm ơn cậu”, đương nhiên Lục Phúc cũng nghe ra giọng điệu châm chọc của Mục Lâm.

Từ nhỏ, Mục Lâm đã là một kẻ có lòng dạ đen tối, lúc trước, khi còn ở nhà họ Lục, Lục Phúc đã không ít lần mắng gã.

Tuy rằng cho đến hiện tại, Lục Phúc vẫn không thích Mục Lâm, thế nhưng, tình thế mạnh hơn người, ông ta không thể không cúi đầu!

“Mục Lâm, mới hai ba năm không gặp mà cậu đã mạnh như vậy rồi, đúng là hậu sinh khả úy”.

“Lục Phúc, ông có tư cách gọi Mục Lâm à?”, một tên đàn em quát to: “Gọi cậu Mục!”

“Không được vô lễ!”

Mục Lâm thầm khoái trá, nhưng vẫn giả vờ quát đàn em, kế đó nói với Lục Phúc: “Chú Phúc, đàn em không hiểu chuyện, chú chớ nên trách”.

“Nào có, cậu Mục, hắn nói không sai, tôi chỉ là một tên người hầu, không nên gọi thẳng tên của cậu mới phải”, Lục Phúc là người thông minh, lập tức thay đổi xưng hô với Mục Lâm.

Mục Lâm càng cảm thấy vui sướng, lúc này, gã mới lệnh cho thủ hạ của mình giúp Lục Phúc chữa thương, còn bản thân gã thì nhảy khỏi người sư tử, đi thẳng đến chỗ Lục Thư Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK