Đặc biệt là Liễu Tông Nguyên, ông ta còn kinh hoàng hơn.
Chủ nhân của ông ra, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Kỳ Hàn, Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Lữ Đông Dã và những người khác thậm chí còn ngưỡng mộ hơn.
Hơn một năm trước, Trần Bát Hoang giống như bọn họ, chỉ là một võ giả bình thường.
Một năm đã trôi qua, người trước mặt này đã bỏ lại họ rất xa, vươn tới thành quả mà nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Khoảng cách như vậy khiến họ vừa vui mừng vừa ghen tị.
Ngược lại, bốn người phụ nữ Âu Dã Thanh Vũ, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Diệp Khánh Ngôn lại không có quá nhiều cảm xúc, nghe tin Trần Đức sắp rời đi, bọn họ chỉ cảm thấy không lỡ.
“Chồng ơi…”
Ánh mắt Tống Ngữ Yên tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Không thế ớ lại thêm mấy ngày nữa sao?”
“Anh cũng muốn, nhưng mà, thực lực không cho phép”.
Trần Đức lác đầu: “Có điều, anh có thế dành đêm nay cho em”.
“Trần Bát Hoang, anh chí ở cùng cô ấy thôi sao?”
Âu Dã Thanh Vũ cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, trong mắt là một tia không phục: “Vậy thì em tính là
gì chứ?’
“Còn có em nữa”.
Lâm Dao ưỡn ngực kiêu ngạo: “Ngữ Yên, cậu không thế một mình chiếm giữ anh ấy được”.
“Ha ha…”
Diệp Khánh Ngôn che miệng cười khúc khích, nhưng trong lòng cũng có chút kì vọng nhìn về phía Trần Bát Hoang.
‘Thôi vậy, bốn người, anh đều dành thời gian ớ bẽn, có được không?”
Trần Đức cảm thấy đau đầu: “Có điều, anh không thế rời khỏi hòn đáo này, tránh việc mang mưa bão đi đến nơi khác”.
“Cậu chủ, còn em gái tôi nữa”.
Kì Hàn thấy Kì Hồng đang cúi đầu bên cạnh thì bước lên trước nói với Trần Đức: “Em ấy cũng… thích anh”.
‘Thằng nhóc nhà anh rốt cuộc là phước đức mấy đời vậy? Được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy vảy quanh…”
Linh Lung cũng cạn lời, những người khác tìm
được một cô gái cực phấm đã là may mân cá đời rồi.
Trần Bát Hoang thì sao? Hết người này đến người khác.
“Khụ khụ…”
Trần Đức ho khan, anh có thế nói đây chí là một phần của thế giới trần tục không? Nghiêm túc mà nói, cộng cả trái đất và giới tu tiên, trong nước ngoài nước… ít nhất anh cũng có hơn 100 người đẹp.