Trần Đức nghiêm nghị, vòng xoáy như động đen chính là một điếm đen nhỏ luôn tồn tại trên thần thức anh, hơn nữa dề dàng khiến người ta không đế ý coi nhẹ!
Điếm đen giống như một cái động không đáy, dấy lên gió xoáy mãnh liệt, tất cả cảm xúc tiêu cực giống như bị một loại sức mạnh nào đó dẫn dắt, xông vào trong đó.
Có thế rõ ràng cảm nhận được,
Sự u ám, lạnh băng, tàn sát trong thức hải của ưng Thanh Vũ đang giảm nhanh chóng!
Vốn là thức hải đen tối, lúc này dần dần đổi sắc sang màu trắng!
“Quá tốt, tiếp tục, tiếp tục!’
Trần Đức hưng phấn, mặc kệ chấm đen kia là cái gì, cũng mặc kệ anh có xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết nếu tiếp tục như vậy có thế cứu được ưng Thanh Vũ!
Một cái hít thở,
Mười cái hít thở,
Trăm cái hít thờ,
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Lại ba ngày trôi qua,
Cuối cùng khắp thức hải của ưng Thanh Vũ hoàn toàn hóa thành một vùng mênh mông màu nhũ trắng, thần thức của cô ta cũng khôi phục như lúc ban đầu!
Tất cả cảm xúc tiêu cực đã hoàn toàn biến mất!
Chấm đen kia ở trên thần thức của Trần Đức giống như lại trờ nên lớn hơn mấy vòng, trở nên bắt mắt hơn một chút, trước đây nếu không nhìn kỹ thì không thế quan sát được kích thước của nó.
Mà bây giờ, rất dề tìm thấy chấm đen kia trong ánh sáng màu vàng.
“Không biết tốt hay xấu”, Trần Đức hơi trầm ngâm, nhưng anh không có nghĩ nhiều, dù thế nào thì lần này điểm đen đã giúp anh.
Nếu không,
Anh thật sự sẽ bỏ xác ở đây.
Trần Đức hít sâu một cái, anh thoát khỏi thức hải, trở về bản thể.
“Tên nhãi Trần, số mệnh của anh thật là tốt kinh khủng!”, Trân Đức vừa quay về, giọng nói đầy hâm mộ cúa Linh Lung truyền tới: “Tên nhãi nhà anh, lời to rồi”
“Hả?”, Trần Đức hỏi: “Là ý gì?”
“Anh dùng kiếm Long Ngâm rạch cổ tay thử xem”, Linh Lung nói.
“Linh Lung, cô nói…”, dường như ý thức được gì đó, trong mắt Trần Đức trở nên có chút hưng phấn, tay trái giơ Long Ngâm, anh nhịn đau, hung hãn rạch một đường tạo thành vết thương!
Vết thương rất sâu, sâu tới xương.
Nhưng,
Cùng lúc anh thu hồi kiếm Long Ngâm, vết
thương lại… lại bắt đầu khép miệng?!
Đúng vậy!
Anh không nhln nhầm, kiếm Long Ngâm vừa rời khỏi vết thương, miệng vết thương kia đã hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, không có một chút dấu vết gì!
“Thần lực của chim Bất Tử, Trần Bát Hoang, cái chấm đen kia nuốt cám xúc tiêu cực, cho anh ích lợi cực lớn, sau khi luyện hóa lại cho anh thần lực của chim Bất Tử!”
Chuyện ở trong thức hải của Ưng Thanh Vũ, đương nhiên Linh Lung cảm nhận được, cô ta biết tất cả đều là do cái chấm đen ấy.
“Tên nhãi nhà anh, rốt cuộc tu hành công pháp gì, cái chấm đen kia chính là công pháp mà anh mang tới, quá quỷ dị huyền ảo”.
“Anh có thần lực của chim Bất Tử, bây giờ gần như tương đương với bất tử bất diệt!”
Linh Lung quá hiểu thần lực của chim Bất Tử, nhà họ ưng gọi là huyết mạch chim Bất Tử, từ lâu lưu truyền vào một đời nhà họ đã hết sức ít ỏi, bị loài người đồng hóa, gần như là không có!
Toàn bộ trên dưới nhà họ ưng, người có thần
lực chim Bất Tử chân chính nguyên vẹn chỉ có một người!
Đó chính là Ưng Thanh Vũ!
Huyết mạch của cô ta là phản tổ huyết mạch!
Chỉ là cô ta đang bị phong ấn!
Tại sao bị phong ấn?
Bởi vì chính bản thân cô ta không thế nào khống chế được, vì vậy khi vừa sinh ra phải phong ấn, mãi đến hôm cô ta hai mươi tuối đã thay đối một cách vô tri vô giác, sức mạnh hấp thu hôm đó đương nhiên sẽ có toàn bộ thần lực của chim Bất Tử!
Đến ngày hôm đó, cánh giới và thực lực của cô ta sẽ điên cuồng tăng lên!
Cũng chính vì phong ấn kia, lần đầu tiên Trần Đức gặp ưng Thanh Vũ, cánh giới của cô ta mới thấp như vậy!