ưng Chiếu dùng trăm phương ngàn kế hao phí nhân lực vật lực, không phải là vì có thế cho con gái mình nhận được thần lực cúa chim Bất Tử sao?
Ai có thể ngờ,
Trời xui đất khiến Trần Đức lại có được?!
“Ha ha!”, Trần Đức cười đầy phấn chấn, lần này thu hoạch của anh quả thực quá lớn, cơ thế có năng lực khôi phục kinh khúng như vậy, giống như là tiểu Cường đánh không chết!
Dù tính cách anh trâm ổn, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà kích động.
Nhưng,
Rất nhanh chóng anh thu lại tâm tư, một lần nữa đi kiểm tra tình hình của Ưng Thanh Vũ, cảm xúc tiêu cực trong cơ thể cô ta đã không còn nữa, Trần Đức đút cho cô ta một viên thuốc,
Khoáng chừng mười giây sau,
Cuối cùng,
Lông mi cô ta khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở đôi mắt to như đá quý, trên khuôn mặt thanh thuần lóe lên vẻ hồng hào: “Tên khốn kiếp…”
Ngay sau đó,
Không chờ Trần Đức nói,
Đôt nhiên cô ta Ồm chăt Trần Đức:
‘Tên khốn kiếp, tôi nhớ anh!’
Mặc dù cô ta hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta không biết mấy ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì!
Ngược lại,
Cái gì cô ta cũng biết cũng hiểu!
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Trần Đức, chỉ là lúc thật sự tỉnh lại, có quá nhiều lời nói không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thế hóa thành một cái ôm, đôi môi đỏ mọng dừng bên tai Trần Đức, thổi ra từng hơi nóng, dịu dàng như nước:
“Tên khốn kiếp, Thanh Vũ muốn làm người phụ nữ cúa anh, được không?”
Giọng nói êm ái giống như nước mùa xuân, rạo rực trong lòng Trần Đức, khiến anh kinh ngạc.
Đột nhiên anh khẽ mỉm cười:
“Cô nàng ngốc, anh có lý do gì từ chối em không?”
Đối với phụ nữ, Trần Đức không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là có vài người phụ nữ khiến anh không có cách nào từ chối, không thể từ chối!
Như Đạm Đài Nguyệt, như Ưng Thanh Vũ trước mắt, các cô không để ý trong sạch, không để ý tính mạng giúp anh cứu anh, làm sao anh có thế phụ lòng?
Trần Đức nhìn thắng vào đôi mẳt long lanh xanh như ngọc, Trần Đức ẻm ái nói: “Từthời khắc em liều mình cứu anh, Ưng Thanh Vũ chính là người phụ nữ, là vợ của Trần Bát Hoang anh rồi!”
“Tên khốn kiếp…”, ánh mắt ưng Thanh Vũ giống như biết cười, cô ta ôm cổ Trần Đức, nhìn anh hồi lâu, sau đó chậm rãi chủ động đến gần anh,
Bốn năm giây sau, hai người quấn quýt lấy nhau.
“Tên nhãi này… không chút kiêng kỵ gì sao?”, trong tiên đài, Linh Lung hết nói nổi, mặc dù cô ta ở trong thức hải, nhưng tất cả ở ngoại giới cô ta vần có thể nhìn thấy hết đấy!
Liếc mát nhìn, cơ bắp cường tráng màu lúa mạch của Trần Đức lóe lên ánh sáng.
Ưng Thanh Vũ xanh non mơn mởn, vóc dáng cực đẹp, đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.
Hai người có thể nói trai tài gái sắc, ông trời tác
hợp!
“Tên nhãi anh đúng là số đào hoa, thiên hạ không biết có bao nhiêu người mơ ước”, Linh Lung thân lè phụ nữ, không thừa nhận cũng không được, mỗi người phụ nữ của Trần Đức dù là thân hình hay dung mạo cũng là cực phẩm trong cực phẩm.
Hai người tiến vào chủ đề chính, hình ảnh và âm thanh kia dù Linh Lung tâm hồn có chút rạo rực, cô ta chí đành khép kín thần thức, không đế ý hai người nữa.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng hai người đã kết thúc, tựa sát vào nhau, bắt đầu nói chuyện.
“Đồ khốn kiếp, từ nay về sau em chính là người phụ nữ của anh”, gò má ưng Thanh Vũ ửng đỏ, trải qua mây mưa, ưng Thanh Vũ đã có nét quyến rũ riêng cúa phụ nữ, cô ta thẹn thùng nói: “Sau này anh không thế bắt nạt em nữa đâu”.
“Anh bắt nạt em bao giờ”, Trần Đức cười nói: “Oan uống cho anh quá, cấn thận anh đánh mông em đấy”.