Trong mắt Cơ Vô Thượng hiện ra mấy phần tán thưởng: “Công tử đến hải tộc là vinh hạnh của hải tộc tôi, công tử thiên phú siêu phàm, trên thực tế, ba người lão phu cũng muốn cầu cạnh công tử”.
Cuối cùng đã nói ra mục đích rồi sao?
Đối với thái độ của ba người, một lần nữa Trần Đức bất ngờ.
Bởi vì,
Cơ Vô Thượng dùng chữ cầu!
Chữ này rất nặng.
Đối với tu sĩ mà nói, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không nói ra!
Trần Đức có chút nghiêm nghị: “Mời ba vị nói”.
Có câu nói, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, ba người cũng đã dốc sức rồi, Trần Đức đương nhiên không tiện từ chối, chỉ cần là chuyện có thế làm, anh giúp một tay cũng không sao.
Suy cho cùng, bây giờ giúp đỡ bọn họ thì chẳng khác nào giúp Co Tuyết.
“Công tử, hay chúng ta đối chỗ nói chuyện đi”.
Sắp xếp xong chuyện của đám Cơ Tuyết,
Mười phút sau,
Tam tố nhà họ Cơ đưa Trần Đức đến bên trong một ngọn núi cao trùng điệp,
Mặc dù núi cao ớ đáy biến, nhưng vẳn có các loại cây cối, hoa cỏ, trước mât đẹp đẽ, so với trên đất liền cũng chỉ lớn không hề nhỏ, hơn nữa nguyên khí phong phú, đậm đà.
“Công tử, nơi này là chỗ ba ông già chúng tôi bế quan, cũng là cấm địa của hải tộc, ngày thường không ai có thế bước chân đến nơi này”.