Đám đông bàn tán xôn xao, toàn những lời trào phúng chế giễu.
‘Tôi cược Trần Bát Hoang phá kỷ lục, năm trăm ngàn tiền Thông Thiên”, ngay khi mọi người đang bàn luận, một giọng nói lạnh lùng dễ nghe đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về hướng phát ra giọng nói, nhưng lại thấy…
Tại quầy thanh toán, có một bóng dáng xinh đẹp vừa xuất hiện, đó là một người phụ nữ mang khăn che mặt, mặc đồ trắng, giống như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Sau lưng cô ta, có hai nha hoàn và nô bộc.
“Hoa Linh Vy?”
Nhìn thấy bóng dáng đó, tất cả mọi người đều đồng loạt sững sờ, Hoa Linh Vy, không phải cô ta trở về đại lục Long Huyền rồi sao? Sao bây giờ lại đến đây rồi?
Còn cược Trần Bát Hoang phá kỷ lục?
Trời ơi!
Cô ta bị ma nhập rồi ư? Trần Bát Hoang có điếm gì thu hút cô ta đến vậy, dùng năm trăm ngàn tiền Thông Thiên đánh cược vô ích?
“Cô Tư, cô có chắc không?”, Hoa Linh Vy vừa xuất hiện đã trực tiếp kinh động đến người quản lý khu cá cược, đó là một ông lão, ông ta thận trọng hỏi: “Cô có chắc muốn dùng năm trăm ngàn tiền Thông Thiên để cược Trần Bát Hoang phá kỷ lục không?”
“Tỏi chắc”.
Hoa Linh Vy tao nhã nói: “Sao, ông sợ tôi không đủ tiền cược à?”
“Haha…”, ông lão cười gượng: “Đương nhiên là không rồi, tỏi chỉ muốn nhắc nhở cô cược như thế này có tính rủi ro rất cao”.
“Nếu như đủ tiền cược, vậy thì nhận tiền đi”,
Hoa Linh Vy không nhiều lời, giọng nói như nước suối, rất êm tai.
“Được rồi, nếu như cô Tư đã cố chấp như vậy thì tôi sẽ nhận”, ông lão phất tay bảo nhân viên nhận năm trăm ngàn tiền Thông Thiên, rồi đích thân lấy phiếu đổi tặng phẩm cho cô ta.
Mặc dù vậy, ông ta cũng không nghĩ Trần Đức có thế phá kỷ lục.
ở phía xa, Trần Đức và Đoạn Nguyên đều nhìn Hoa Linh Vy, ánh mắt sững sờ. Người trước tự hỏi tại sao cô ta lại ở đây, trong khi người sau đang bị choáng váng trước hành động của Hoa Linh Vy.
“Anh Trần, anh có tài đức gì, sao có thế khiến cô Tư thích anh đến vậy”, Đoạn Nguyên ghen tị nói: “Thậm chí, vì để cổ vũ anh, vậy mà lại không chút do dự dùng năm trăm ngàn tiền Thông Thiẽn đi đánh cược một cách lãng phí”.___________________
Những lời này của Đoạn Nguyên khá thẳng thắn, không chút gì gọi là bóng gió, nhưng cũng không khiến anh cảm thấy khó chịu.
Kỷ lục tầng bảy trăm sáu mươi ba của tháp Linh Thú không phải trò chơi trẻ con, sao có thể nói phá là phá được?
Theo quan điểm của Đoạn Nguyên, hành động của Hoa Linh Vy chỉ là đang lãng phí tiền bạc, anh ta chí đang nói sự thật.
Trần Đức không hề tức giận, việc phá kỷ lục không hề dễ dàng, e là ngoại trừ bản thản Trần Đức thực sự tin rằng anh có thể phá kỷ lục thì không còn ai khác nữa, kể cả Hoa Linh Vy.
“Trần Bát Hoang”.
Hoa Linh Vy bước thẳng đến chổ Trần Đức, mỉm cười gọi, như thể cô ta đã lấy lại được sự nhẹ nhàng và thánh thiện trước đây.
“Linh Vy, không phải cô không thể tham gia cuộc sát hạch lần này sao?”, Trần Đức khó hiểu.
“Chuyện xảy ra năm đó dễ điều tra hơn tỏi tưởng rất nhiều”, Hoa Lỉnh Vy xinh đẹp như tiên nữ, giọng nói thánh thót: “Cho nên tôi đã nhanh chóng trở lai. Hiên tai nhà ho Hoa do tôi làm chủ”.