Dư Tư Vũ quay sang Trần Đức, lại, lại chủ động bảo anh qua bên đó: “Đi theo tôi chỉ có con đường chết thôi”.
“Ồ”.
Trần Đức đi về phía trước một bước, hai bước, ba bước, Dư Tư Vũ nhìn bóng dáng anh đi, trong lòng lạnh băng, thất vọng.
Không phải thất vọng về Trần Đức, mà thất vọng về đám người Dư Kỳ Sơn, không ngờ, đến cuối cùng, ngay cả người thân cận nhất, đi theo cô ta nhiều năm cũng phải bội cô ta.
Dư Tư Vũ hơi ngẩn ngơ, chóng mặt.
Trong tay cô ta đã xuất hiện một thanh kiếm.
Không phải cô ta muốn giết người, mà là muốn tự sát!
Thà cõ ta tự sát còn hơn là bị đám người Bảo Thư Sinh, cảnh Thục Vân sỉ nhục, ít nhất tự sát còn có thể giữ lại tôn nghiêm, không phải sao?
Nhưng đúng lúc cô ta định ra tay, đột nhiên, Trần Đức bước được ba bước thì dừng lại.
“Cảnh Thục Vân, cô là đồ ngu hả? Còn không so đo với tôi? Cô là cái thá gì? vẫn luôn không thịt cô, cô còn coi bản thân cỏ thành món ăn rồi? Loại phụ nữ như cô, miệng đầy phân, còn không bằng kỹ nữ, trước mặt tỏi, còn ra vẻ cái gì?”
Không ai ngờ Trần Đức, lại… trực tiếp lên tiếng mắng người!
Mắng chửi khá độc miệng, còn độc miệng hơn trước đây!
Lúc anh vừa dứt lời, trong cả khu rừng, hai mươi mấy người đều yên lặng mấy giây, ngay cả Bảo Thư Sinh cũng bị kinh sợ!
Một con kiến cảnh giới Thánh Tố, Cảnh Thục Vân đã đồng ý cho anh cơ hội, theo lý, thì anh nên cảm thấy may mắn vạn lần, cảm ơn đại đức, cảm tạ trời đất chứ?
Ai có thể ngờ anh lại dám mắng người?
Mà còn trước mặt Bảo Thư Sinh hắn ta?
Mẹ kiếp, đúng là tát vào mặt hăn ta!
Có thể nhịn không?
Đúng lúc Bảo ThưSinh tức giận, chuẩn bị nổi
nóng, lại thấy Trần Đức vừa mắng Cảnh Thục Vân xong liền quay sang nhìn hắn ta:
“Làm sao, mày còn muốn nổi nóng hả? Mắng người của mày, thì mày không vui hả? Lại còn cậu Thánh Khư, tao thấy mày là cậu Thận Hư thì đúng hơn? Mặt vừa trắng, lại không có khí huyết, chơi gái, mày giữ được một phút không? Loại cặn bã như mày, đừng nói Dư Tư Vũ không thích mày, ngay cả loại kỹ nữ như cảnh Thục Vân cũng coi thường mày không bằng rác rưởi”.
“Thận yếu, thì uống đan dược nhiều vào, chỗ tao có đan dược bổ thận, có cần tặng mày ít không?”
Bình thường Trần Đức không nói chuyện cũng không mẳng người.
Nhưng khi anh mắng người khác, cũng rất độc miệng đến cực kỳ thảm hại, còn độc hơn rắn độc!
Năm đó, khi anh còn đang ở chiến trường Hoa Hạ, dựa vào cái miệng, đã khiến kẻ đứng đầu quân địch tức đến hộc máu.
Bởi vì anh mắng người, không phải mắng bừa bãi.
Mà là có căn cứ!
Ví dụ như Bảo Thư Sinh, hắn ta thực sự yếu sinh lý.
Trần Đức là bác sĩ, thầy luyện đan, dễ dàng vừa nhìn đã nhận ra.
Trên thực tế, cũng có rất nhiều người thành Thiên Thần đều biết chuyện này, cậu Thánh Khư Bảo Thư Sinh, hắn ta đến từ một môn phái tẽn là Thánh Khư, điều nực cười là, Bảo Thư Sinh lại bị trúng tà của cái tẽn, thực sự là thận hư!
Người ta đều nói con người thiếu cái gì thì cực kỳ thích cái đó.
Bảo Thư Sinh yếu sinh lý, nhưng lại chơi gái khắp nơi.
Gần như đến mức siêu biến thái!
ở thành Thiên Thần, Bảo Thư Sinh yếu sinh lý sớm đã là bí mật công khai, mọi người đều biết, chỉ là không ai dám nói.
Không vì gì khác, đó là nghịch lản của Bảo Thư Sinh!
Chạm vào sẽ chết chắc!
Nhưng hôm nay Trần Đức lại nói ra, mà còn
trước mặt hai mươi mấy người, không hề kiêng nế, nói một cách cực kỳ ngạo mạn!