Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy cũng đủ biết bàn tay đó của Lâu Tinh Hải mạnh đến mức nào!

Nhưng, Đạm Đài Nguyệt vẫn không quỳ xuống!

Cho dù nửa bàn chân của cô ta đã lún xuống đất, cô ta vẫn đứng vững như cũ!

Quỳ trời, quỳ đất, quỳ bố mẹ.

Dựa vào cái gì mà cô ta phải quỳ trước Lâu Tinh Hải?

Nhìn thấy cảnh này, Trần Đức khá tán thưởng, một người phụ nữ có thể làm đến mức này đã khiến không ít đàn ông cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi rồi.

Cô ta xứng đáng để Trần Đức ra tay.

Sau đó, anh lạnh lùng lên tiếng, nhìn chằm chằm Lâu Tinh Hải: “Cho mày năm giây, bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra”.

“Hả?”

Lâu Tinh Hải hết sức kinh ngạc, không ngờ tên rác rưởi này lại dám mớ miệng ngay lúc này, hắn giả vờ không nghe rõ, hỏi: “Mày vừa nói cái gì? Tao nghe không rõ”.

“Cậu chủ Lâu, hắn nói cho cậu năm giây, bảo cậu bỏ tay ra”, Lương Khâu đứng một bên, trong lòng cười muốn nội thương, nhìn thấy Trần Đức vẫn huênh hoang như vậy, thật là tự tìm đường chết mà!

Hẳn ta vô cùng phấn khích và mong chờ được chứng kiến cảnh tượng Lâu Tinh Hải đè bẹp, giết chết Trần Bát Hoang!

“ồ, thì ra là vậy”, bàn tay Lâu Tinh Hải không những không bỏ ra khỏi người Đạm Đài Nguyệt, ngược lại, hắn lập tức tăng thêm sức mạnh: “Răng rắc!

Cùng lúc đó, cơ thể Đạm Đài Nguyệt càng lún xuống sâu hơn, dưới sức mạnh kinh khủng đó, cô ta đã bị nội thương, từ đôi môi đỏ mọng phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, khó khăn nói:

“Trần Đức, anh ngốc à? Đừng quan tâm đến tôi, mau chạy đi, dẫn cô gái đó chạy đi!”

Toàn thân cô ta gần như đang run bần bật, thật sự sắp không chịu nổi nữa, đã đến cực hạn rồi, chỉ cần Lâu Tinh Hải tăng thêm chút sức mạnh nữa thì xương chân của cô sẽ hoàn toàn gãy nát!

Trần Đức chạy rồi ư?

Anh tất nhiên sẽ không chạy, đối mặt với một võ giả yếu ớt như Lâu Tinh Hải, tại sao anh phải bỏ chạy?

“Năm giây đã hết rồi, nếu mày không bỏ ra vậy thì để tao giúp mày”, Trần Đức chậm rãi nói, sau đó nhanh chóng đặt lòng bàn tay lên cánh tay của Lâu Tinh Hải.

Lâu Tinh Hải mỉm cười, một nụ cười đáng sợ.

Đây thực sự là một chuyện nực cười nhất mà hắn từng nghe trong suốt hai mươi năm qua. Một tên võ giả bọ chét vậy mà dám bảo hắn bỏ tay ra?

Giả sử, cho dù bị cưỡng chế bỏ tay ra thì hắn cũng sẽ túm chặt Đạm Đài Nguyệt không buông, Đạm Đài Nguyệt cũng sẽ bị trọng thương theo!

Hắn nghi ngờ không biết tên này có bị bệnh hay bị tâm thần gì không, nếu không sao có thể nói sảng như thế được?

“Chỉ dựa vào mày mà cũng muốn bỏ tay tao…”

Lâu Tinh Hải còn chưa nói hết câu, nụ cười của hắn đã đột nhiên đông cứng lại!

Bởi vì, hắn bỗng nhiên cảm giác được có một luồng sức mạnh cực lớn lao về phía cánh tay của mình.

Trong nháy mắt, cánh tay của hắn đã bị biến dạng!

“Răng rắc!”

Giây tiếp theo, hắn còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay, từ khuỷu tay phía dưới, trực tiếp bị bẻ gãy!

Bị Trần Đức trực tiếp bẻ gãy!

Máu thịt cùng với kinh mạch xương cốt hoàn toàn tách rời khỏi cánh tay, máu bắn tung tóe, dính đầy trên mặt Lâu Tinh Hải.

“Không sai, chí dựa vào mỗi tao, cũng có thể bỏ tay mày ra”, Trần Đức cầm bàn tay đó ném xuống đất như vứt rác, sau đó đỡ Đạm Đài Nguyệt lên khỏi vũng đất!

Đạm Đài Nguyệt, Lương Khâu, Ưng Thanh Vũ, Mậu Danh cùng với hai ông bà lão đều chết lặng!

Cái quái gì thế này!

Tên điên, đây chắc chắn là một tên điên thực thụ, ngay cả tay của Lâu Tinh Hải cũng dám bẻ gãy?

Với tính cách của Lâu Tinh Hải, tiếp theo, hắn nhất định sẽ rất rất rất tức giận và giết người, nói không chừng, còn giết luôn cả bọn họ!

“Thằng nhóc, con mẹ nó mày muốn chết hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK