“Giết!”
Tiếng gào thét vang vọng, như đang quay cuồng, rít gào trong biển rộng.
Tuy rằng.
Hôm nay chỉ là một hồn lễ, nhưng chẳng ai nghĩ rằng có người chết là không ổn, chẳng những không có gì bất Ổn, mà đó còn là cách xung hí!
Người chết càng nhiều càng tốt, càng phấn khích, càng thú vị!
Đây là Vân Tiêu Giới, nơi mạng người như cỏ rác.
Kẻ nào yếu thì đáng chết, đó là chân lí vĩnh hằng!
Một số người lẻn sau, vừa lên đã muốn xuống nhưng hoàn toàn không kịp, một số tông môn cấp thẩp đã bị liên minh tông môn cấp cao giết chết trong nháy mắt.
Trên đài luận võ, số người tan thành hư vô liên tục tăng, máu, thịt, cảnh tướng hết sức máu me, khủng bố!
Suy đi tính lại, cảnh tượng sau khi Kình Thiên Tồng ra tay với Lưỡng Nghi Tông cũng chắng có gì đáng kế, tiếng kêu giết trên đài rung trời, điên cuồng gào thét nhưng rồng như hổ, chân trời chìm trong một màu mây đen.
Xa xa cách đài luận võ vài cây số, những người ngồi hàng đầu, thế hệ trẻ của các thế lực nhị phẩm, tam phấm và ưng Thương đang cực kỳ hài lòng với trận luận võ trước mặt.
Cứ như thế đó không phải là trận chiến sống còn gì, mà chỉ là một bộ phim đang xem, thoải mái nhàn nhã, chẳng hề có cảm giác tội lỗi nào.
Thậm chí.
Bọn họ vẫn còn đang thưởng thức một số
người có biếu hiện khá tốt.
“Chém giết lần này quá dữ dội, chúng ta mau xuống đài đi, SƯ tỷ cảm thấy thế nào?”, Lưu Tuấn Hiền sợ hãi trước trận chiến, mặt như vừa được sơn tráng, chẳng có chút màu máu nào.
Diệp Vô Song, Đoạn Nguyên cũng không khá hơn chút nào, bọn họ có bao giờ gặp phải chuyện thế này đâu? Trong biến người, ba người họ như mảnh lục bình trôi dạt, nhiều lần cận kề cái chết!
‘Tôi đồng ý”, Diệp Vô Song gật đầu.
“Không sai, chúng ta mau rời đi thôi”, hồn Đoạn Nguyên đã lìa khỏi xác, đầu óc chỉ còn một mảnh mơ hồ, dây thần kinh trong đầu sầp đứt, Diệp Vô Song và Lưu Tuấn Hiền chưa từng gặp phải tình huống này, anh ta lại càng không gặp.
Trước đó, anh ta chưa tùng hôn chiến với mấy trăm ngàn người bao giờ, thậm chí là hổn chiến với mấy ngàn, mấy chục ngàn người cũng chẳng mấy khi thấy.
Bầy giờ.
Anh ta chí muốn mau chóng rời đi!
Ba người cùng nhất trí với nhau, họ vừa chiến vừa lui, lùi ra sát mép đài luận võ.
“Đi!”
Đi đến sát mép đài, ba người liếc nhìn nhau.
Bây giờ.
Tung người nhảy xuống là sẽ lập tức thoát ra ngoài.
Nhưng!
Khi bọn họ đang muốn thoát ra.
Thì một luồng sáng đã đột nhiên chặn ngang trước mặt họ, như vách tường vô hình ngăn ba người họ lại!
“Ba người chúng mày muốn trốn? Tao cho phép chưa?”, cùng giây đó, một giọng nói lạnh lẽo truyền tới, ba bóng người từ trên trời rơi xuống, chặn trước mặt bọn họ.
“Lăng Không!”, nhìn thấy người đến, ba người Đoạn Nguyên kinh hãi.
Người tới,
Chính là Lăng Không!
Bên trái bên phải hắn lần lượt là Du Kiệt và Hồng Lỏi – hai tên đệ tự nòng cốt của Tiêu Lôi Môn
Cánh giới cúa hai người đều ớ Thông Thần Thất Trọng Bát Trọng, cực kỳ mạnh mẽ!
Vẻ mặt ba người Đoạn Nguyên khó coi như chết, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi kinh hoàng!
Lúc ở Thánh Khư,
Lăng Không muốn giết bọn họ,
Lần này han lại xuất hiện, còn dẫn theo hai tên cường giả Thông Thần nữa, ba người bọn họ làm sao có thế địch được?