Ưng Thanh Vũ không chú ý nhiều đến thế, cô ta dìu đỡ Trần Đức: “Đại khốn kiếp, anh cố gắng lên!”
Đi sát bên người Trần Đức, Ưng Thanh Vũ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người anh đang nóng lên, da thịt đã trở nên đỏ rực.
Thậm chí,
Kể cả với tính cách kiên cường của anh, lúc này cũng phải chảy mồ hôi.
Nghĩ cũng biết anh khó chịu đến mức nào.
Cùng lúc đó.
Trên đỉnh của ngọn núi cao Côn Luân Hư!
Nơi này là nơi ở của nhà họ Lâu!
Là gia tộc của người canh giữ Côn Luân Hư, từ độ cao nơi ở của nhà họ Lâu gần như có thể nhìn xuống khắp cả Côn Luân Hư.
Giống như ba đại gia tộc canh giữ khác, nơi ở của họ là cả Côn Luân Hư, là nơi tạo nên trí tuệ của trời đất, nơi tập trung tinh hoa nhật nguyệt.
Trong đại đường nhà họ Lâu, có một ông lão và một người đàn ông trung niên đang bàn bạc việc gì đó.
ông lão nhìn có vẻ khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc áo bào hoa lệ, dồi dào tinh thần, đang ngồi trên vị trí chủ nhà.
Nếu Trần Đức có mặt, chắc chắn sẽ nhận ra ông ta!
Lâu Vạn Xuân!
Một người đàn ông trung niên ngồi ngay ngắn bên cạnh ông ta, tai của người đàn ông này rất to giống như tai phật, thùy tai rất dài, đôi môi cũng rất dày, khuôn mặt mỉm cười.
Người này là Lâu Thiên Khung, bố của Lâu Tinh Hải.
“Rắc rắc!”
Bỗng nhiên, một hồi tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên khắp đại sảnh.
Một mặt của tấm bia đá năm mặt được bày bên trên đại sảnh nứt ra!
Hai người cùng sững sờ, nhìn về phía bia đá.
Bên trên,
Viết rõ ràng ba chữ Lâu Tinh Hải.
Chưa đến nửa giây, tiếp đó, tấm bia đá bị nứt lại bành một tiếng trực tiếp nổ tung, hóa thành đá vụn bay khắp bốn phương tám hướng.
Hai người yên lặng!
Sau đó,
Có thể thấy rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt Lâu Thiên Khung đông cứng lại, sau đó… nổi lên gân xanh đáng sợ, dữ tợn như quỷ!
“Là ai, ai đã giết con trai tao!”
Ông ta tức giận gầm lên, chấn rung bầu trời, trong phút chốc không trung dẫn tới một đạo sấm sét, sau tiếng sấm, cả đỉnh núi ào ào đổ cơn mưa bão!
Chỉ một tiếng gầm thét đã đáng sợ như vậy!
Lâu Vạn Xuân rất trầm tĩnh, nhưng ai cũng biết khi ông ta càng trầm tĩnh thì càng đáng sợ!
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng bia đá.
Dường như đang đợi điều gì.
Cùng lúc đó, một màn sáng lóe lên.
Rất nhanh.
Trong đại sảnh xuất hiện một hình ảnh giống như hình chiếu.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà Lâu Tinh Hải nhìn thấy.
Trong hình ảnh, một người đàn ông trẻ đang lạnh lùng nói câu này, đôi mắt đen như vực sâu, đen không nhìn thấy đáy:
“Tao cũng có thân phận, tao họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”
Sau đó là một cái dẫm chân của Trần Bát Hoang!
Cùng với cái chân dẫm xuống, hình ảnh hoàn toàn biến mất!
“Trần Bát Hoang? Lại là mày, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi phải không?”, khí tức của Lâu Vạn Xuân trở nên nặng nề, cả tòa đại đường lung lay
muốn sập.