“Vù vù!
Ông ta vừa dứt lời, thì cuồng phong đã nổi lên, tất cả mọi người bẳt đầu thiêu đốt máu huyết, thúc đấy sát trận Bát Nguyên.
Sát trận mênh mông như biển, huyền hóa thành một con mãnh thú, hung hãn, che trời lao về phía Trân Đức.
“Kẻ nào chặn đường, giết!”
Mái tóc màu bạc của Trần Đức dựng thẳng lên, sau tiếng hét lớn, Tự Tại Thần Ma Thân bùng nổ, Thiên
Long Cửu Bộ, bước ra ba bước, Hỗn Độn Tử Kim Lôi mạnh mẽ như con rắn lớn, lao tới xung phong liều mạng.
“A a a!”
“Phụt!”
Từng đóa hoa máu nở rộ, ánh sáng chói mắt như ngọc, cao thủ Bát Nguyên Tông từng người ngã xuống.
Rõ ràng đang ứng với câu nói kẻ chặn đường sẽ chết, tất cả những người đứng trước mặt Trần Đức đều chết sạch, không có ai là ngoại lệ.
Không còn Nam Cung Trần nữa, những người đó chẳng thế chịu nổi dù chỉ là một đòn, Trần Đức như sói lao vào bầy cừu, gặp đâu chém đó, không ai có thế ngăn nổi.
Không ai có thể địch lại!
Một đấm rơi xuống, như một đòn từ thiên thần đè chết mấy chục đến hơn trăm người.
Chưa tới một phút.
Hơn một ngàn cao thủ, chỉ còn đâu đó một trăm người.
Những người đó vẫn còn e ngại, vô cùng sợ hãi, cả người vã mồ hôi lạnh, không còn chút ý chí chiến đấu
nào, bỏ vũ khí xuống chạy trối chết.
Trần Đức không hề buông tha cho bọn họ.
Hôm nay.
Nếu không phải anh đủ mạnh, thì người chết chính là anh, chính là Tiếu Y, chính là toàn bộ Hải tộc!
Những người này, chết không đủ đền tội!
Hỗn Độn Tử Kim Lôi đánh xuống, hơn trăm người nháy mắt hóa thành tro tàn.
“ù ù!”
Trần Đức lại sải bước đuối theo bốn hóa thạch sống của Bát Nguyên Tông.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh.
Như đang thi triển thứ võ kỹ nào đó, chẳng mấy chốc, cả Trần Đức cũng không thể đuổi kịp.
Nhưng.
Nó chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi.
Khi họ chỉ còn một đoạn rất ngắn nữa là tới Bát Nguyên Tông, thì Trần Đức đã chắn ngay trước mặt:
“Chạy há? Kim Tứ Hái giết chết hơn mười vạn người Hải tộc, món nợ này, phải trả bằng cái chết của các người!”
“Rầm râm!”
Vừa nói xong.
Trần Đức không nói những lời vô nghĩa, vung tay lên, đánh về phía trước.
Trong chốc lát.
Cả bốn đều ngơ ngác.
Tự Tại Thần Ma Thản quá cao lớn, quá mạnh mẽ, một đấm vung lên, đồng thời đánh xuống cả bốn người, bọn họ cơ bản không thể tránh nổi, muốn trốn cũng không được.
Thanh niên trước mặt thật sự rất giống một tu la đến từ địa ngục, một thiên thần trên trời, khiến tinh thần con người ta không thế chịu nối!
Bốn người bât tay nhau để đỡ đòn, dùng hết mọi thủ đoạn mình có, nhưng cũng không thể ngăn nổi Trần Đức.
Bởi vì.
Anh hoàntoanknong hephong ngự, mặc cho đòn tấn công của bốn người đánh trúng, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay, anh dùng vết thương đổi lấy vết thương, dùng máu đổi máu.
Nắm đấm đó khiến đại đạo cũng bị nghiền nát, cúi đầu trước nó, bán kính trăm ngàn dặm như bị sạt lở, ầm ầm rơi xuống.
Ngay sau đó, cả bốn người đều bị bao trùm.