Người ngoài giới và cả gia tộc Âu Dã không có ai biết, bề ngoài thì Âu Dã Phu là gia chủ của gia tộc Âu Dã, trên thực tế mọi quyết định sách lược của gia tộc đều do Âu Dã Thanh Vũ tuyên bố, Âu Dã Phu cùng lắm chỉ là một người phát ngôn đứng trước mà thôi.
“Cô chủ, cô có chắc là muốn kể cho cậu ta nghe chuyện liên quan đến Long Ngâm không?”, Âu Dã Phu khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, đeo kính gọng trắng, mặc một bộ quần áo bình dân, thuyết phục: “Tôi nghĩ, cho dù Long Ngâm xuất hiện trong tay cậu ta, với tình hình hiện tại chúng ta không nên nói”.
“Không nói? Nhà họ Kỳ đã bị anh ta khuất phục. Lúc sáng, số người tôi phái đi theo dõi anh ta đã nghe được tin những người đứng đầu nhà họ Vân, thậm chí ngay cả Vân Huyền Thương Không cũng bị anh ta giết chết. Nếu anh ta ra tay với chúng ta thì phải làm thế nào?”, Ấu Dã Thanh Vũ hỏi: “Nhờ viện trợ nước ngoài giết anh ta? ông cũng biết trong tay anh ta có Long Ngâm, chúng ta không thể đụng vào anh ta được”.
Ầu Dã Phu im lặng thở dài: “Được rồi, tùy cô chủ quyết định!”
Mười phút sau, tại quán bar Lan
Khê.
Kỳ Hàn đích thân lái xe đưa Trần Đức đến nơi, quán bar Lan Khê là quán bar lớn nhất Ninh An. Trời tối dần, trong quán bar vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái, một số thanh niên đã bắt đầu uống rượu.
Trần Đức và Kỳ Hàn vừa đến không lâu thì tiên nữ Âu Dã Thanh Vũ cũng từ ngoài bước vào, cô ta thực sự rất xinh đẹp, lại còn là ngôi sao tuyến một ở Hoa Hạ, vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quán bar.
“Wow, Âu Dã Thanh Vũ!”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, Âu Dã Thanh Vũ!”
“Nhanh đi xin chữ ký!”
Khi những thanh niên xung quanh nhìn thấy Âu Dã Thanh Vũ, bọn họ gần như sôi sục cả lên, hò hét ầm ĩ.
Bên cửa sổ quán bar, Trần Đức nhất thời đau đầu, người phụ nữ này rõ ràng biết bản thân nổi tiếng đến mức nào, vậy mà còn đến nơi công cộng nhiều người thế này, đây không phải là đang tự tìm
phiền phức sao?
Ngay khi Âu Dã Thanh Vũ bước vào quán bar liền bị người hâm mộ chặn đường, lần lượt xin chụp ảnh và ký tên.
“Chụp ảnh cũng được, ký tên cũng được”, Âu Dã Thanh Vũ nở nụ cười cười chuyên nghiệp: “Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ, hy vọng mọi người tạm thời đừng để lộ vị trí của tôi ra ngoài, được không?”
Âu Dã Thanh Vũ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu, giống như tiếng nước suối, tiếng hót của chim phỉ thúy, mang đến cho người ta cảm giác tê dại, vô cùng thoải mái.
“Được!”
“Cô yên tâm!”
“Điện thoại của tôi không có tín hiệu đâu”.
“Của tôi cũng vậy”.
Thông tin tín hiệu của quán bar đã bị Âu Dã Thanh Vũ cắt đứt từ lâu, đương nhiên là cô ta biết không có tín hiệu, sau khi lần lượt ký tên từng người một và chụp ảnh chung xong, Ầu Dã Thanh Vũ bước tới chồ Trần Đức dưới muôn vàn ánh mắt ghen tị.
“Thanh Vũ, cô muốn uống gì?”, chủ quán bar đích thân đi lên hỏi.
“Như cũ”.
“Vâng!”