Nơi đây giam cầm bốn con linh thú!
Hơi thờ của linh thú địa tôn cấp năm vô cùng kinh người, một con mãng xà hàng trăm mét lượn vòng phun ra chữ rắn, giống như một ngọn núi lớn đang rung động khiến người ta tẽ dại da đầu.
Trên không trung một con rồng bay lượn quanh gầm rú, toàn thân bùng cháy ngọn lửa rừng rực khiến những nơi bị nó quét qua đều xanh khói cháy xém.
Ngoài ra còn có một con gấu với thân hình lớn hơn cả một ngọn núi nằm vẳt ngang ở giữa tầng 998, nếu Trần Đức muốn vượt qua thì phải giẫm lên nó…________________________________________
Cuối cùng là một con mèo, không sai chính là mèo, kích thước tương đương với mèo được chăm nuôi tại thế giới tục, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như ngọc.
Tuy rằng nó nhỏ, nhưng…
Lại mạnh nhất trong số bốn linh thú!
ở bên ngoài nhóm 100.000 khán giả bình thường lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù họ chí là người xem thì khoảnh khẳc này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh!
Nếu đổi lại là bất kỳ ai trong số họ phái đối mặt với chúng cũng chỉ có một con đường chết!
Còn Trần Bát Hoang thì sao?
vẫn như cũ vững vàng tiến về phía trước, chân của anh đã giẫm lẻn con gấu kia!
Tại thời điểm lòng bàn chân anh hạ xuống, con gấu hung tợn kia dường như muốn phát ra công kích.
Nhưng điều kỳ lạ là nó căn bán không hề động
đậy!
Giống như không có cách nào di chuyển, chỉ có
thể mặc ý để Trần Bát Hoang bước lên!
Có thể thẩy rõ ràng, lớp da dày dặn của nọ đều bị đạp tới hiện lẻn hơn trăm dấu chân!
Cuối cùng Trần Bát Hoang đã vượt qua ngưỡng cửa kia thành công bước tới trước cửa tầng 999!
“Trần Bát Hoang, anh phải suy nghĩ kỹ càng, tầng tiếp theo có thế sẽ có càng nhiều linh thú mạnh hơn…”, Linh Lung lúc này không thể không lên tiếng nhắc nhở, nếu tiếp tục Trần Đức có thế sẽ rơi vào nguy hiểm.
“Đến cũng đã đến rồi, nếu cứ từ bỏ như vậy, tôi không cam tâm… Tháp linh thú còn chưa có địa tôn giả leo tới đỉnh phải không? Tôi muốn thử xem!”
Trần Đức thở hổn hển ngước mắt nhìn lẽn cánh cửa trước mẳt, ánh mắt anh kiên định, từng bước sải vào trong gần như không chút đình trệ!
999 tầng!
Theo từng bước chân của anh lại là một màn sáng rực lóa mât trong chớp mắt sau đó lại rơi vào khoảng đen tĩnh lặng, vươn tay không thấy năm ngón, ánh sáng vàng trên cơ thể Trần Đức là ánh sáng duy nhất trong màn đêm này.
Khi Trân Bát Hoang đặt chân tới một tầng này
lại ho ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
Anh, bị thương rồi!
Không có bất kỳ ai ra tay với anh mà đơn thuần chỉ là một uy lực từ trận văn, tầng này trống rỗng, không có linh thú, không có bất cứ thứ gì, chỉ có duy nhất bóng tối vô tận và từng đợt từng đợt công kích khủng bố vào thần thức!
Ngay cả khi thần thức của Trần Đức slẽu việt hơn người thường cũng vận chịu phải thương tốn nặng nề.
“Nhất định phải leo lên tới đỉnh!”
Trần Đức nghiến răng, giữa hai hàm răng anh đã chảy ra tia máu, một bước nối tiếp một bước bước về phía trước.
Những đợt tấn công vào thần thức trong vô hình vẫn tiếp diễn không ngừng!