“Ha ha, không cần phải nhiều lời làm gì, mọi người lần đầu gặp mặt, cạn trước một ly, tôi xin phép uống trước!”, đối diện Trần Đức, một người khống fô cao chừng ba, bốn mét cười hà hà, tiếng cười điếc cả tai, đó là Tư Chính Hạo của Mãn tộc, tộc này trời sinh có dáng dấp to lớn, tính cách hào phóng, giơ một chén rượu lên nhanh chóng uống cạn.
“Leng keng…”
Bấy giờ, trên Bích Thủy chợt vang lên tiếng đàn trầm bổng, kèm theo đó chính mà mười bóng hình xinh đẹp như thiên tiên rơi xuống dưới ánh trăng, dừng lại trên mặt nước, nhảy múa cùng bích thủy.
Tiếng đàn du dương, làn sóng dập dìu, tiếng ca hát vui vẻ.
“Có thế nói, Trần Bát Hoang đã khiến cả Đại Thiên Thế Giới trở nên xôn xao”, Tư Chính Hạo của Mãn tộc nói: “Chủ nhân của ấn ký Thiên Tâm, Đại Thiên Thế Giới này có biết bao nhiêu người muốn có được ấn ký Thiên Tảm đó, không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay một kẻ chưa từng lộ mặt, đúng là ghen tị chết đi được”.
“Mấy ngày nay có thế nói thành Phong Vân là nơi các cao thủ hội tụ, tôi nghe người lớn trong nhà nói Trần Bát Hoang rất có thể sẽ đến Nam Hạ Châu, có lẽ hiện nay tên đó đang ớ thành Phong Vân này”, Lý Trường Sinh thản nhiên cười nói: “Vậy nên không chỉ có những người muốn gặp Hiên Viên Anh Hùng tới Nam Hạ Châu, mà những người khao khát ấn ký Thiên Tâm cũng tới, đang tìm kiếm Trần Bát Hoang khẳp nơi”.
‘Trần Bát Hoang quả là một cái bánh ngon”, ánh mắt Trần Đức đầỵ bình tĩnh không lộ ra chút sơ hớ, mặt không đỏ cũng chắng thờ gấp: “Mà cũng đúng, ai có được ấn ký Thiên Tâm cũng sẽ dần trở nên mạnh mẽ theo Đại Thiên Thế Giới, chủ nhân ấn ký Thiên Tâm sẽ nhanh chóng trưởng thành, vả lại, tôi cũng vì ấn ký Thiên Tâm nên mới đến đây”
“A Di Đà Phật”.
“Tính ra thì tỏi với Trần Bát Hoang có duyên gặp nhau một lần, con người anh ta cũng không tệ, lần này tới đây, Thích Thiện muốn khuyên bảo các vị đừng tham gia vào trận chiến này, bớt đi một chút sát nghiệt nhân quả”.
Thích Thiện niệm Phật hiệu, mặt đầy vẻ xót thương, từ khi hắn tu hành đến nay chưa từng giết một người nào, thân là Vị Lai Phật, lòng hắn vẩn mang thiện ý trước sau như một.
Chỉ là.
Thời gian trôi qua nhiều năm, nhưng rất ít người dám đắc tội với hẳn!
Thích Thiện không giết người.
Lại có thế khiến cho người ta sổng không bằng chết, nó còn đáng sợ hơn cả việc bước vào địa ngục vô gian.
Đa số mọi người thà đắc tội với kẻ cuồng giết người cũng muốn muốn đâc tội hắn.
“Lần này, tôi cũng đến đây vì Trần Bát Hoang, anh ấy có ơn cứu mạng tôi, cái ơn đó nặng bằng trời, nếu các vị muốn nhắm vào anh ấy, có lẽ sau này sẽ là kẻ thù của tỏi”, giọng Tô Y Y rất yếu ớt, nhưng lời nói lại đầy kiên cường và quyết đoán, hoàn toàn khác biệt với những lời uyển chuyển của Thích Thiện.
“Ha ha, mọi người à, chuyện tương lai cứ để sau rồi hẵng nói đi. Nhưng mà chuyện của thành Hiên Viên, hôm qua nó đã bị đánh úp tận hai lần, nếu mọi người không ngại thì đoán xem tối nay liệu có người ra tay hay không?”, Lý Thế Ngọc khéo léo chuyến chủ đề, bắt đầu bàn về Hiên Viên Anh Hùng.
Danh tiếng lừng lẫy của Hiên Viên Anh Hùng, Đại Thiên Thế Giới này có mấy ai không biết, có mấy người không hiếu?
Nhất là ở Nam Hạ Châu, có rất nhiêu nơi vẫn còn dựng bức tượng điêu khắc của ông ta, cực kỳ nối tiếng.
Dù là hoàng tử Đại Hạ Lý Thế Ngọc cũng là người hâm mộ ông ta.
Ai cũng biết rất rõ, rất có thế hai lần tấn công bất ngờ vào thành Hiên Viên tối qua chỉ là khởi đầu, rất có thế tối nay sẽ tiếp tục, từng bước dò xét.
“Lão tố trong tộc tôi nói những người đó muốn thử xem có phải Hiên Viên Anh Hùng đang nguy hiếm đến tính mạng hay không, nếu ông ta vẫn mạnh mẽ như thế thì tất nhiên không ai dám làm gì, nhưng ông ta mà yếu đi thật, thì có một số người dù nghĩ nát óc cũng sẽ giết chết”, Tư Chính Hạo nói: “Các thế gia viền cổ lớn sẽ không cho phép Hiên Viên Anh Hùng trở về thời kỳ mạnh nhất, thậm chí mấy ngày trước tôi còn vô tình nhìn thấy người nhà họ Trần tới, Trần Nguyên Vũ, chầc mọi người đều biết nhỉ? Không ngờ lần này nhà họ Trần lại cử cả ông ta đi”.
Lòng Trần Đức chợt run lẻn.
Trần Nguyên Vũ?
Anh biết rõ, ông ta không đến đây vì Hiên Viên Anh Hùng.
Mục tiêu của ông ta trăm phần trăm là anh, là Trần Đức!