Cảnh tượng trước mắt là điều hẳn ta không ngờ
tới.
Theo lẽ thường mà nói, dù có muốn giết cũng phải nói với hắn ta vài câu mới đúng chứ? Nhưng Trần Bát Hoang… Hoàn toàn không có!
Dù có giết chết người, cũng không hề có ý định đoái hoài tới hắn ta.
Thậm chí, còn quay đầu lại, nói với Ấn An Sương và Hoa Linh Vy:
‘Thấy không, đây chính là đứa cháu thiên tài mà Chung Linh Diệu đã nói, nhưng sao cá nhân tôi lại thấy giống một tên ngốc thế này, chắng lẽ hẳn ta không biết Trần Bát Hoang ghét nhất là bị người khác uy hiếp và ra lệnh ư?”
“Đúng vậy, ngốc thật đó…”, Hoa Linh Vy lấy lại tinh thần từ sự rung động: “Nhưng tôi cũng không ngờ là anh lại đến đây”.
“Người phụ nữ của tôi xảy ra chuyện, chẳng lẽ tôi lại không tới?”, Trần Đức cười hà hà nói.
Người phụ nữ của tôi?
Năm chữ vô cùng đơn giản lại khiến tâm hồn Hoa Linh Vy run lên, sắc mặt ứng đò.
‘Tôi thì sao, tôi có thể trở thành người phụ nữ
của anh được không?”, đúng lúc này, An An Sương chậm rãi mở miệng, đôi môi đỏ mỏng khẽ hé: “Trần Bát Hoang, Ẩn An Sương này có thế làm người phụ nữ của anh được không?”
“Cái này…”
Ấn An Sương vừa mới nói xong thì Trần Bát Hoang đã ngẩn ngơ.
Hiến nhiên anh không ngờ rằng thánh nữ Tiêu Lôi Môn lại nói ra những lời như thế, anh kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn.
Nhưng, chẳng mấy chốc anh lại lắc đầu:
“Không được, ít nhất thì bây giờ không được, trừ khi…”
Trần Bát Hoang cười hì hì nói: ‘Trừ khi cỏ có thế hôn tôi một cái”.
mặt Ần An Sương đỏ lên.
Ngay sau đó…
Không ai có thế ngờ được rằng, cô ta thật sự kiễng mũi chân lên, không hề kiêng dè hôn lên má trái Trần Đức.
Cùng lúc đó, mọi người thấy Hoa Linh Vy không hề yếu thế hơn chút nào, cũng hôn lên má Trần Đức!
“Chụt!”
“Chụt!”
Âm thanh trong trẻo vang vọng trong thiên điện, mọi người im lặng!
Má nó!
Hai người đẹp, hai người đẹp tuyệt trần lại thích cùng một người!
Còn chọn ngay cái lúc này, không sợ chết mà hôn Trần Bát Hoang?