Trần Đức không do dự nữa, anh buộc phải đến Thông Thiên Các.
Sau đó, anh sánh vai đi cùng Liều Tông Nguyên, đi mấy bước, trực tiếp vút lên không trung giống như bay lên, chỉ mấy giây liền biến mất trong tầm mât của tất cả mọi người.
Hàng trăm nhản vật lớn ở núỉ Đại Hoang ngẩn người sững sờ, dõi theo bóng dáng anh rời đi.
Không ngoài dự liệu, từ nay về sau, giới xã hội thượng lưu cả Hoa Hạ hoàn toàn tôn sùng Trần Bát Hoang!
Anh sẽ trờ thành một người đàn ông như thần thánh, không thể xâm phạm trong lòng mọi người!
Liễu Tông Nguyên dẫn Trần Đức đến một nơi linh khí cực kỳ dồi dào của Côn Luân Hư!
Một nơi trên đỉnh núi cao năm sáu ngàn mét.
Nơi đây không phái là nhà của Liều Tông Nguyên, mà lè nơi tu hành trước đây của Tư Mã ôn, địa bàn của gia tộc Tư Mã!
Cả gỉa tộc Tư Mã chiếm cứ tài nguyên tu hành của cả ngọn núi này, những công trình kiến trúc trên đỉnh núi được bao phủ bởi mây mù, tráng lệ lộng lẫy như tiên cung.
Nơi này thực sự rất thích hợp để tu hành, tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Vô Song Môn.
Đương nhiên, việc này cũng không có gì với Trần Đức, đến cảnh giới của anh, kể cả linh khí của Côn Luân Hư nồng đặc đi nữa, cũng rất khó thỏa mãn yêu cầu của anh.
Nhìn khắp Côn Luân Hư, có thể nói thực lực của anh đã đến cảnh giới cao không thế với tới, độc cô cầu bại.
“Chỏ ở của tôi quá sơ sài, muốn đến Thông Thiên Các, phải nhờ vào phương tiện giao thông đặc biệt, những phương tiện này vẫn luôn để ở nhà họ Tư Mã”, Liêu Tông Nguyên giải thích cho Trần Đức.
Tư Mã Ôn đã biến thành phế nhản, đương nhiên gia tộc Tư Mã cũng hoàn toàn lụi bại, người trong gia tộc sớm đã bị Liễu Tông Nguyên đuổi đi, trên đỉnh núi rộng lớn, không một bóng người, yên tĩnh và hiu quạnh.
Trần Đửc ung dung thản nhiên, yên tĩnh đi theo phía sau, đi xuyên qua đình viện của gia tộc Tư Mã, đến trước đại điện trung tảm, đứng trước một tấm bia đá trước đại điện.
Trên tấm bia đá chỉ có hai chữ, cấm địa!
Nhưng bây giờ cấm địa này không còn là cấm địa nữa, Liêu Tông Nguyên trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đại điện, lọt vào ánh mắt, đầu tiên là một trụ cột tròn cao bảy tám mét được chế tạo từ vật liệu đặc biệt!
Trong cột trụ có gân một vật thể hình tròn giống như đĩa bay.
“Đây chính là phương tiện giao thông mà chúng ta cần sử dụng, cũng chính là đĩa bay thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mà giới thế tục thường nói, cả Côn Luân Hư chỉ có một chiếc này!”
Liễu Tông Nguyên chậm rãi giới thiệu: “Lần này, chúng ta ngồi nó đến Thông Thiên Các”.
Trần Đức ngạc nhiên, trước đây anh vần luôn cho rang những người chụp ảnh được, nhìn thấy đĩa bay trên mạng ở giới thế tục chỉ nói dối, không nghĩ đây lại là đồ của Côn Luân Hư.
Anh rất bất ngờ với việc này.
Liễu Tông Nguyên biết Trần Đức không hiểu, đặc biệt giải thích cho anh:
“Giới thế tục các cậu gọi là đĩa bay, nhưng Côn Luân Hư chúng tôi và Vân Tiêu Giới gọi nó là Linh Châu, nó được vận hành bằng nguồn năng lượng do linh thạch cung cấp, đi một chiều từ Côn Luân Hư đến Thòng Thiên Các, cần năm ngàn cân linh thạch thượng phẩm cung cấp nãng lượng”.
“Năm ngàn cân linh thạch thượng phẩm?”, Trần Đức tặc lưỡi, nhiều linh thạch như vậy, nếu tính bằng tiền của giới thế tục, nói ít cũng giá trị ngàn tỷ!
Mà sô’ linh thạch đỏ lại chỉ đú đi một chiều từ Côn Luân Hư đến Thông Thiên Các!
Liễu Tông Nguyên không nói nhiều thêm, mở cánh cửa ở cột trụ tròn, dân Trần Đức đi vào bên trong Linh Châu, không gian bên trong rất đơn giản, đơn giản đến mức vượt ngoài dự liệu, vốn không phải như trong tưởng tượng của Trần Đức, một thứ đầy vẻ khoa học kỹ thuật, lại không khác mấy so với một căn phòng đơn thuần, ngoài ra, còn có mười chiếc ghế, trông rất trống trải.
“Chiếc Linh Chảu này là Linh Châu cấp thấp nhất, hơn nữa chỉ có thể đi đến Thông Thiên Các”, Liễu Tông Nguyên cung kính nói: “Chủ nhản, cậu ngồi vững đấy”.
Không có thời gian để chậm trễ, Liễu Tông Nguyên đi đến ẩn một nút màu đỏ trung tâm Linh Châu.