“Roạt!1
Ba đến năm phút sau, một luồng hào quang che phủ cả bán kính mười mét, một đóa hoa xuất hiện trong tay Vạn Cửu Khung, dược thảo màu đen, nhưng đen đến bóng sáng lấp lánh, tỏa ra hương thơm.
“Đảy là… đây là cốt linh hoa!”
“Đúng thế, chính là cốt linh hoa!”
“Khà khà, lại đào ra cốt linh hoa, tuy cốt linh hoa này không bằng quà Huyết Ngọc Tử Hải, nhưng người trong thiên cấp dùng nó, ít nhất có thể kéo dài năm ngàn năm tuổi thọ, giá trị thực cúa nó, ít nhất cũng là sáu triệu nguyên thạch thượng phẩm!”
“Rất tốt…”
tt n
Từng lời bàn tán vang bẽn tai, Trần Đức ngấn người, cũng phải nhìn Vạn cửu Khung một cái.
Tên này thật đáng ghét.
Cốt linh hoa đẫ giá trị sáu triệu cân nguyên thạch thượng phẩm rồi, kết quá, quá Huyết Ngọc Tử Hải của anh mới mớ ra mười triệu?
Chẳng trách sau khi anh tặng Hõn Châu, Vạn cửu Khung vân luôn không vui, còn cố ý tìm cớ gảy chuyện, xem ra đã lỡ một cơ hội bát bẻ.
“Nhóc con, ngấn ngơ gì hả, làm sao, có phải nhìn thấy ngày chết của mình nên sợ hả? Ha ha, tiếp sau đây, thì xem bán công tử cắt mở thạch cho kỹ, tận hưởng thời gian sống cuối cùng cúa mày đi”, Quách Khai rất ngạo mạn, vô cùng tự tin, vừa nói, vừa ra tay, vụn đá rơi xuống từng mảng, hào quang tỏa ra theo động tác của hăn ta, màu săc may mán bất tận.
“Ong ong!”
Đột nhiên, không gian xung quanh hẳn rung lên một hồi, hư không xung quanh cũng không ổn định, gần như muốn đổ sập, khí tức đáng sợ, khủng bổ đang rung lẽn, khí thế còn mạnh hơn nhiều so với cốt linh hoa của Vạn Cửu Khung, trong bán kính năm dặm, cũng đang rung chuyến, giống như động đất!
‘Trời ơi, sầp cằt mở ra cái gì thế này?”
“Chẳng lẽ, lại có báu vật xuất thế?”
‘Thứ trong thần nguyên đó chác chăn có giá trị cao hơn cốt linh hoa, Quách Khai không hố đứng thứ chín bảng xếp hạng ngàn tuổi, thực sự có thực lực…”
Đám người Tào Nam Thiên, ông lão họ Triệu, Hồn Châu đều vô cùng chấn hãi.
Không cần nói, hiện tượng lạ này xuất hiện, chác chắn là chí bảo!
Lúc này, ngay cả Trân Đức cũng rất hiếu kỳ, nhìn sang Quách Khai.
Rốt cuộc là thứ gì, mà gây ra tiếng động lởn như vậy?
Động tĩnh lớn xuất hiện, Quách Khai càng trớ nên thận trọng, ngay cá động tác cũng bẳt đầu chậm hơn, cẩn thận mớ cổ nguyên.
Môi vụn đá rơi xuống, hư không xung quanh đều rung lên vì nó.
Động tĩnh như vậy dường như chín mươi chín phần trâm người ở Thiên Tự Các đều bị thu hút.
Rốt cuộc là cái gì? Tại sao ngay cá hư không cũng không chịu nổi?
Từng mảnh vụn đá rơi xuống, trong sự mong đợi cúa tất cá mọi người khoảng năm phút sau, cuối cùng hoàn toàn hiện ra trong đôi mặt mọi người.
Không gian không ngừng khuấy động, đại đạo nở rộ như pháo hoa, tỏa ra hào quang.
Trong hào quang, hòn đá to như quả trứng ngỏng đứng giữa không trung, hòn đá đỏ như vật chứa đồ, trong suốt, còn bên trong, liẻn tiếp từng dòng khí màu đen nối lẽn, xuyên chảy, một loại khí tức hỗn độn, hoang dã ập vào thần hồn cúa tất cả mọi người, dường như trở v’ê lúc khai thiên lập địa, thuở sơ khai của vạn vật.
“ĐÓ… Đó là… Nguyên khí hỏn độn!”
“Không sai, chính xác là nguyên khí hôn độn!”
“Không thế ngờ được, Quách Khai lại có thế căt ra nguyên khí hồn độn!“
Tảng đả hình trứng ngỗng đó lại là một vặt chứa pháp tẳc không gian của thiên nhiên, cũng vì nó là vật chứa, nên mới khiến không gian rung chuyến, mà lượng nguyên khí hỗn độn trong vật chứa đó không hề ít như những gì mầt thường nhìn thấy.
“Ha ha!’
Quách Khai cũng kích động, hân ta cũng không ngờ mình lại cắt ra được bảo bối như thế!
Nguyên khí hồn độn!
Đó là lượng nguyên khí không hề pha tạp bởi bất kỳ thứ gì, nó mạnh hơn nguyên khí bình thường không biết bao nhiêu lần, sau khi võ giả hấp thu, sẽ có lợi ích rất lớn!
“Chúc mừng anh Quách!”, sở Kiều là người đầu tiên chúc mừng.
“Ha ha, không hổ là người đứng hàng thứ chín trong báng xếp hạng ngàn tuổi, ánh mảt rất chuẩn!”, ông lão họ Triệu đi tới: “Nguyên khí hồn độn trong đó, e là có thể sánh ngang với việc hấp thu ngàn vạn cản nguyên thạch thượng phẩm, ỉt nhất thl giá trị của nó cũng cao hơn ngàn vạn cản nguyên thạch thượng
phẩm rồi, chúc mừng, chúc mùng!1