Mắt Thạch tú tài đảo nhanh như chớp.
‘Thế nhưng, dù là Đại Thiên Thế Giới hay là hàng ngàn hàng vạn thế giới bên dưới, dù lả đại hiệp người người ngưỡng mộ, hay là ác đồ vạn người sợ hãi, thỉ tiếng tăm cũng từ “giết” mà ra thôi? Không sát sinh, thì không ai sợ, lại càng không thể nổi tiếng. Tôi cũng khá tò mò, đại sư Thích Thiện dùng cách gì đế danh chấn Đại Thiên Thế Giới khi chưa giết bất kì người nào”._________________________
“Danh tiếng, tiền tài đều là vật ngoài thân, chỉ có Phật pháp vô lượng”.
Sắc mặt Thạch tú tài tối sầm xuống, vung quạt lẻn, rút ra một con dao găm sắc bén từ trong khung quạt.
Con dao găm đó trông xấu xí là thê’ lại lóe lên thứ ánh sáng xanh sảu thắm, có vé là bôi đầy kịch độc kiến huyết phong hầu.
“Đại SƯ, nếu như có người muốn giết mình, thì đại SƯ sẽ làm thế nào? Trớ tay giết chết người đó hả? Ồ, bản thân đại sư lại không sát sinh”.
Bấy giờ, lòng Tư Mã Chiêu của Thạch tú tài đã hiện lên rất rõ.
Nhà họ Thạch luôn muốn bám lấy nhà họ Trần nhưng không được, hôm nay Thích Thiện chống đối Trân Tứ Phi, nếu Thạch tú tài có thế loại trừ Thích Thiện thay Trần Tử Phi, nói không chừng sẽ được nhà họ Trần trọng dụng.
Người ta thường nói Thích Thiện không sát sinh, dù Thạch Đỏng Phong không thế giết chết Thích Thiện thì bản thân cũng sẽ không chết. Hơn nữa, hắn ta còn thế hiện được lòng trung thành cúa mình với nhà họ Trần.
Đây là một cuộc trao đổi chỉ có lợi không có hại, cớ sao lại không làm?
Những suy tính ấy không thế tránh né được ánh mât của Trần Đức, anh cười lạnh một tiếng, khinh thường nhố nước bọt.
Thạch tú tài vọt tới trước mặt Thích Thiện trong giây lát, dao găm cũng chỉ cách cổ Thích Thiện mấy tấc.
“Đắc tội rồi, đại sư!”
Xoẹt!
Vầng sáng lạnh chợt hiện lên, mọi người hít một hơi thật sâu.
Thích Thiện khẽ liếc mắt, khóe mât hiện lên kim quang rất nhỏ.
Chí thoáng nhìn một cái, Thạch tú tài đã đứng ngây ra tại chỗ, dao găm trong tay cũng không di chuyến thẻm nứa tấc.
Leng keng, bộp!
Dao và người đều rơi ngã xuống đất.
Thấy thế, Trần Đức sửng sốt.
“Sao lại thế này? Tôi không hề cám nhận được Thích Thiện sử dụng nguyên khí hay bất kỳ võ kỹ gì, sao Thạch tú tài đã ngã xuống đất rồi? Hơn nữa Thạch tú tài vẵn còn đủ thần hồn, vừa không trúng độc cũng chẳng bị thương, cứ như là… Đang ngú vậy!”
Tu La Tử từ bẽn cạnh đi tới, hân ta nhìn Thích Thiện, lại nói với Trần Đức: “Là Phật Đà Liếc Nhìn”.
Trần Đức quay đầu sang: “Phật Đà Liếc Nhìn”.
Tu La Tứ bất đắc dĩ thớ dài.
‘Thạch Đông Phong đó sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa. Tên đó đã mãi mãi chìm vào ảo cánh Phật quốc rồi”.
“Ảo thuật há? Không đúng”.
Trần Đức khẽ nhíu mày: “Dùng áo thuật khống chế một người cũng có thời hạn nhất định, theo lời anh Tu La nói thì “mãi mãi” là bao lâu?”
“Mãi mãi chính là mãi mãi. chỉ cân trúng Phật Đà Liếc Nhìn, thì không thể tỉnh lại được. Dù muốn chết cũng không được, người đó sẽ chìm trong áo cảnh, mãi đến khi chết già”.
Tu La Tử nhìn chằm chằm Thích Thiện, ánh mât chứa ba phần tức giận, bảy phần hoảng hốt, dường như đã sớm quen với chuyện này.
“Nghe nói Thích Thiện đã đạt tới Thiên Nguyên đỉnh phong, người ta thường nói Thích Thiện không sát sinh, nhưng hán ta lại có thế khiến người đó sống không bằng chết. Đó chính là điểm khủng bố nhất của Vị Lai Phật Thích Thiện!”
Được Tu La Tử giải thích, cả Trần Đức cũng thấy lòng mình run lên.