Đồng thời,
Đưa tay ra, túm về phía ngực Trần Đức, chuẩn bị cưỡng ép bắt Tiếu Y đỉ!
Nhưng,
Ngay lúc hắn ta sắp chạm được Tiếu Ỵầ Trân Đức lùi lại, trong phong tỏa của hắn ta, ung dung lùi về sau một bước:
“Quách Khai, anh cũng xúc phạm
tôi”.
Khóe miệng Trần Đức vẫn mang theo nụ cười, chỉ có điều nụ cười này có chút lạnh lùng.
Đối phương làm nhục anh, không sao, anh có thể nhịn.
Nhưng,
Gọi Tiếu Y là súc sinh thì vô cùng vô cùng quá đáng.
Lập tức thiện cảm của anh với hai người Quách Khai và sở Kiều hạ xuống số không.
Từ đầu đến cuối,
Sở Kiều đó đứng ờ một bên nhìn giống như đang xem kịch, dáng vẻ như đang cười trẽn sự đau khố của người khác, rất chán ghét, khiến người ta phản cảm.
Dừng một chút, Trần Đức nhìn chằm chằm Quách Khai, bổ sung nói: “Nếu muốn lấy lòng phụ nữ, anh có thế dùng cách khác, nhưng nếu muốn đạp đầu tôi lấy lòng người ta, coi chừng giẫm phải đinh đấy”.
Lời này vừa nói ra,
“Phụt!”
Người phụ nữ nghênh đón Trần Đức ờ Hương Mãn Viên kia cũng không nhịn được che miệng, muốn cưỡng ép bản thân nín nhịn, nhưng dường như thật sự không nhịn được liền phát ra tiếng cười cố quái.
Mấy người xung quanh dừng lại xem cuộc vui cũng mặt đầy cười đùa.
Đúng là cạn lời.
Ba mươi tuối còn có đinh?
Lấy đâu tự tin và dũng khí nói lời này?
“Thú vị, quá thú vị”.
Sở Kiều cũng cười, hai vai không ngừng run rẩy, đôi gò bồng đào trắng nõn giống như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào: “Quách Khai, hắn nói anh giẫm hắn sẽ giẫm phải đinh, tôi rất muốn biết hắn có phải đinh hay không?”
Sờ Kiều rất thích Tiếu Y, vừa nhìn liền thích, suy cho cùng nó thật sự thật sự quá đáng yêu, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng không nhịn được muốn sờ nó, ôm nó.
Trong lời nói mang theo khích bác, cố ý khích tưởng Quách Khai.
“Được, nếu anh muốn chứng minh, vậy thì tôi liền chứng mình cho anh xem, nhưng đảo Định Thiên có quy định, ở Hương Mãn Viên không thế giết người, vẫn phải cho đảo Định Thiên một chút mặt mũi”.
Quách Khai sớm đã muốn biếu hiện bản thân, từ lúc hắn ta gặp được Sớ Kiều, vừa nhìn liền nhìn trúng thân hình của cô ta, muốn ngủ cùng cô ta.
Cho nên,
Dọc theo đường đi, hắn ta kết bạn với Sở Kiều, đi chung với cô ta, nhưng dường như sở Kiều không thích hắn ta, hắn ta vẳn không có cơ hộỉ.
Bây giờ khó khăn lắm mới có thế biếu hiện, đương nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua.
Quay đầu,
Hắn ta trách mắng người phụ nữ Hương Mãn Viên: ‘Tên nhãi này không có thẻ chứng nhận, cô còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi hắn ra ngoài, chẳng lẽ rác rưới gì cũng có thể làm bẩn đất của Hương Mãn Viên sao?”
“Dạ dạ dạ!”
Người phụ nữ kinh hãi, bị lời trách mắng đột nhiên của Quách Khai làm cho mất hồn mất vía, gật đầu liên tục.
Rồi sau đó,
Quát lớn: “Người đâu, đuổi thằng nhãi này ra ngoài, ngoài ra, nơi hắn đi qua, nơi hắn đã đứng quét dọn một trăm lần, không được phép thiếu một lần!”
“Bụp bụp bụp!’
Trong bảy tám cái hít thờ thì có mười mấy người từ bốn phương tám hướng xuất hiện, vây xung quanh Trần Đức,
Người xung quanh ngày càng hứng thú.
Một khi Trần Đức rời khỏi Hương Mãn Viên, chắc chắn sẽ chết!
Quách Khai nhất định phải giết
anh.
Một vài người vốn dĩ chuần bị đi, cũng dừng lại chuẩn bị xem kịch.
Cùng giây.
Người phụ nữ đi về phía trước hai bước, đến trước mặt Trần Đức, khinh miệt nói: ‘Thằng nhãi, mày và con súc sinh của mày, mời lập tức rời khỏi đây, không… lập tức cút khỏi đây, đây là Hương Mãn Viên, không phải là nơi ai cũng có thế giương oai, hiếu không?”
Con súc sinh?